Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1516: Tiến vào (2)

Lý Hỏa Vượng mẫn tuệ cảm giác được Tư Mệnh hình như còn có một mặt khác, nhưng hắn không có khí quan cảm giác cho nên không biết rốt cuộc là cái gì.
Lý Hỏa Vượng không biết đây là ai, nhưng hắn biết chắc đây là Tư Mệnh của Bạch Ngọc Kinh, lần trước đánh với Đan Dương Tử thì hắn từng thấy vị này.
“Mau giúp đỡ đi chứ, ngây ra đó làm gì!” Lý Hỏa Vượng hét vào mặt Tư Mệnh kia, lao vút vào khung trời đen thủng lỗ kia.
Lý Hỏa Vượng loạng choạng, bị ngưỡng cửa cao sẩy chân ngã nhào tới trước.
“Cẩn thận!” Dương Na từ phía sau đuổi theo, đỡ Lý Hỏa Vượng đứng dậy, nhìn quanh miếu thờ rách nát.
Bên ngoài trời đang mưa rất to, ngôi miếu vùng nông thôn đã lâu không được sửa chữa cũng không khá hơn là bao, bên trong bị dột.
Các tượng La Hán sứt mẻ phủ đầy bụi đặt ở bốn phía, thường có tia chớp lóe lên chiếu xuống đặc biệt khiến người sợ hãi.
Nhìn tàn thuốc trên mặt đất, Dương Na phán đoán nhất định có người đến đây, nhưng hiển nhiên những người này không làm việc chính đáng.
Các bức tượng La Hán khác nhau bị bôi bẩn, một số tượng sứt mẻ còn bị gắn vào lung tung.
Dương Na kéo Lý Hỏa Vượng đang thở hổn hển đi qua một vị La Hán gãy ngón trỏ, nâng hắn ngồi xuống dưới bàn thờ Phật.
Nhưng mà vào thời khắc này, Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện, hắn nhìn chăm chú vào La Hán gãy tay kia, cười điên cuồng:
"Ha ha ha! Cư nhiên chỉ là một ngón tay, ta mới vừa cực khổ vất vả đối phó vậy mà chỉ là một ngón tay!"
"Nhưng các ngươi cho rằng như vậy là ta sẽ sợ các ngươi sao? Các ngươi cho rằng ta sẽ sợ sao?! Đừng có nằm mộng!" Lý Hỏa Vượng đứng bật dậy, hai chân đạp mặt đất lao về phía La Hán đứt ngón tay.
Tượng La Hán bằng đất rất lớn và nặng, Lý Hỏa Vượng đụng vào tượng như trứng chọi đá, cùng với một tiếng nổ trầm đục, Lý Hỏa Vượng lập tức đầu rơi máu chảy.
Nhưng giờ phút này Lý Hỏa Vượng vẫn không quan tâm, nâng lên đao quân dụng điên cuồng chém vào tượng La Hán bằng đất.
Dịch Đông Lai tắm mưa đứng ngoài miếu sững sờ nhìn mọi thứ ở bên trong.
“Anh né qua đi, để em giúp!” Dương Na giơ súng lục lên bắn hai phát vào đầu tượng đất.
Với sự nỗ lực không ngừng nghỉ của hai người, bức tượng đất cao lớn kia dần tróc sơn, cũng lắc lư, một số chỗ bị vỡ thậm chí có thể nhìn thấy bên trong là khung tre.
Rốt cuộc cùng với tiếng rào rào, La Hán đứt tay sụp đổ chôn Lý Hỏa Vượng ở bên dưới.
Nghe tiếng ho sặc sụa của Lý Hỏa Vượng trong cát bụi, Dịch Đông Lai cắn chặt răng, nhấc chân định đi vào miếu đổ giúp một tay.
"Dừng lại! Đừng cử động!" Lý Hỏa Vượng gầm lên, ngăn cản động tác của Dịch Đông Lai.
Lý Hỏa Vượng nhìn Dịch Đông Lai bên ngoài ngôi miếu đổ nát, trong mắt vừa sợ hãi vừa kinh ngạc, run giọng nói: "Chúng tôi có thể nhưng anh thì không! Anh đừng vào! Tuyệt đối đừng tiến vào!"
"Đừng tới đây, tuyệt đối đừng lại đây!"
Khi nghe tiếng quát của Lý Hỏa Vượng thì Dịch Đông Lai nhất thời ngây ra tại chỗ.
Anh ta đứng dưới cơn mưa tầm tã và nhìn mọi thứ bên trong, lúc này trong lòng Dịch Đông Lai rất hỗn loạn, thực sự rất bối rối.
Dương Na nhìn Lý Hỏa Vượng lúc này điên cuồng như yêu như ma, trong mắt tràn đầy đau lòng, lập tức quay đầu nói với Dịch Đông Lai ở ngoài cửa:
"Dịch bác sĩ! Nếu anh cũng tỉnh táo rồi thì mau giúp đỡ! Hỏa Vượng đối diện nhiều Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên khó mà chống đỡ nổi!”
"Tôi ... tôi . . : “ Hô hấp của Dịch Đông Lai bắt đầu trở nên hỗn loạn, càng ngày càng hỗn loạn, anh ta cắn răng, không tự chủ liên tục vỗ trán.
Anh ta thậm chí còn muốn lấy gương ra lần nữa để xem khuôn mặt mình đã trẻ ra chưa, những gì anh ta trải qua trước đây là thật hay ảo ảnh.
Trước kia Dịch Đông Lai không hiểu tại sao bệnh nhân lại làm như vậy, nhưng bây giờ anh ta cuối cùng cũng hiểu.
Nhưng vào lúc này, Lý Hỏa Vượng mặt xám mày tro đầu rơi máu chảy gầm rống chui ra từ cát bụi, giơ đao quân dụng nhảy vọt lên, lao về phía tượng đất khác ở bên trái.
Hắn đụng mạnh làm bức tượng ngã, cùng đụng vào cây cột bên cạnh.
Cùng với tiếng răng rắc của gỗ vỡ, cây cột vốn đã mục bắt đầu nghiêng gấp khúc.
Ngay sau đó lại là một tiếng rắc, cây cột gãy, một mảnh ngói mọc đầy rêu xanh từ đỉnh đầu rơi xuống, hơn nữa số lượng càng lúc càng nhiều.
"Nhanh chạy ra ngoài! Miếu này sắp sập rồi! Nếu không đi ra thì hai người sẽ bị chôn vùi ở bên trong!" Nhìn thấy miếu cũ lung lay, Dịch Đông Lai bất chấp nhận tri hỗn loạn, lo lắng nhắc nhở hai người.
Nghe vậy, trong lòng Dương Na lập tức thắt lại, cô dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay Lý Hỏa Vượng, cố gắng kéo hắn ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng tự nhiên không muốn tiếp tục ở đây lâu, nhưng hắn không thể rời đi, lúc này chân trái của hắn đã bị mắc kẹt trong lồng ngực của tượng đất, dù có cố gắng đến mấy cũng không thể rút ra được.
Mắt thấy càng lúc càng nhiều mái ngói rơi xuống đầu, nguyên ngôi miếu bắt đầu nghiêng, Lý Hỏa Vượng không chút do dự đẩy mạnh Dương Na ra ra khỏi cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận