Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 927: Dương Na (2)

Khi Dương Na tràn đầy vui sướng đi vào một căn phòng, nét mặt vui vẻ kích động đông lại, bởi vì cô thấy Lý Hỏa Vượng ở sau hàng rào sắt.
“Người nhà đến thăm, tại sao nhốt anh ấy lại? Bệnh viện tâm thần khác không làm như thế! Chỗ các người không phải ngục giam!" Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng chịu khổ thì Dương Na tức giận đến nỗi giọng cao chót vót.
“Na Na, không sao đâu.”
Dương Na bỏ lại y tá cố giải thích, đi tới trước hàng rào sắt, hai tay nắm chặt đôi tay Lý Hỏa Vượng vươn ra từ bên trong.
Khi thấy còng sắt màu bạc trắng trên cổ tay Lý Hỏa Vượng thì rèm mi cô ướt nước.
Lý Hỏa Vượng vội vàng an ủi thiếu nữ trước mắt: "Đừng khóc, buồn, Na Na, bây giờ ta thật sự rất tốt, đừng cảm thấy ta chịu khổ.”
“Bệnh viện này rất tốt, bác sĩ đều rất phụ trách, thức ăn cũng ngon, người chung phòng bệnh thân thiện, ta còn quen nhiều bạn ở đây.”
“Hơn nữa ta sẽ nhanh chóng hết bệnh, ở lại thêm một chút nữa là ta sẽ được xuất viện! Đến lúc đó là có thể tự do gặp em ở bên ngoài rồi.”
Dưới sự an ủi của Lý Hỏa Vượng, Dương Na rốt cuộc không rơi giọt lệ.
“Na Na, em đến bằng cách nào? Ai nói cho em biết ta ở bệnh viện này?”
Lý Hỏa Vượng rất bất ngờ khi Dương Na đến tìm hắn, vốn cho rằng hai người lại lần nữa gặp mặt không nên là ở bệnh viện tâm thần.
Dương Na cúi đầu, gò má nhẹ dán mu bàn tay của đối phương:
“Là dì nói cho em biết anh ở bệnh viện này, dì nói anh khỏe rồi, sẽ không nổi điên nữa, cũng có thể nhận rõ ai với ai.”
“Anh biết không? Lúc em nhận cuộc điện thoại đó thì vui đến mức hai ngày hai đêm ngủ không yên. Anh thật sự hết bệnh rồi!”
Lý Hỏa Vượng có chút bất đắc dĩ, tuy mẹ quan tâm mình, nhưng có một số việc bà càng giúp càng rắc rối.
Lý Hỏa Vượng vốn định chờ xuất viện rồi mới liên hệ với Dương Na, nhưng đối phương sốt ruột còn hơn hắn.
Lý Hỏa Vượng thân thiết hỏi Dương Na:
“Na na, nghe nói em bị bệnh? Đã khỏe chưa?”
Dương Na mỉm cười nói:
“Bệnh của em nhẹ lắm, uống thuốc là ổn định được.”
“Anh biết không? Lúc bác sĩ thông báo em bị bệnh thì em rất vui, lúc ấy em nghĩ không chừng được nhốt chung một bệnh viện với anh.”
Dương Na nói dối, Lý Hỏa Vượng thấy rộng biết nhiều lập tức nhận ra ngay, cần dựa vào uống thuốc ổn định thì bệnh không hề nhẹ.
Bị nhẹ thì chỉ là hậm hực chứ không gọi là trầm cảm, cũng không cần uống thuốc, hai bệnh này cách biệt còn rộng hơn rãnh biển.
Hậm hực chỉ là một loại cảm xúc, giống như đỉnh đầu có một mảnh mây đen, đợi qua một thời gian ngắn thì mây đen sẽ tự tan biến.
Người mắc chứng trầm cảm giống như nuôi một con chó đen khiến người mất đi khả năng nhận niềm vui, mọi thứ bị phủ lên sắc màu nặng nề.
Con chó đen này như bóng với hình một tấc không rời, bạn càng để ý thì nó càng biến to ra.
Nó đôi khi biến lớn có khi bỗng rút nhỏ, nhưng dù biến cỡ nào thì nó sẽ không biến mất.
Nếu không chữa trị, con chó đen này sẽ đi theo người cả đời, khiến người ta không thể lấy được vui sướng.
Nếu một người cả đời định sẵn là tuyệt vọng không thể cuối, đưa mắt nhìn toàn là bóng tối thì xuất hiện cảm xúc tự hủy hoại cũng là lẽ tất nhiên.
Hễ mắc loại bệnh này, dù sau này chữa lành không uống thuốc nữa, nhưng khi gặp đả kích khá lớn đều có thể tái phát.
“Na Na.” Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn vào mắt cô: “Đừng lo lắng, chỉ cần chờ ta đi ra ngoài, mặc kệ em đối diện cái gì ta đều sẽ cùng em đối mặt.”
Dương Na cắn nhẹ môi mình, gật mạnh đầu, ngay sau đó bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng thả tay Lý Hỏa Vượng ra, nhấc túi nhựa bán trong suốt ở dưới đất lên.
“Nhìn này Hỏa Vượng, tất cả đều là đồ ăn vặt mà anh thích nhất, em mua nhiều lắm. Nào là sô cô la nhân rượu, bánh quy cục, khoai tây chip vị cà chua, anh nhớ giấu kỹ đừng để người ta trộm mất.”
“Còn nữa, em mua cho anh một ít đồ dùng ...” Dương Na giải thích từng món đồ, không khí dần dần nhẹ nhàng rất nhiều, trên mặt cô dần mang theo nụ cười.
Lần này khác với bất cứ lần nào hai người gặp nhau, bởi vì Lý Hỏa Vượng đã khỏe, không còn bị ảo giác hành hạ, bọn họ ít nhất có thể hy vọng xa vời vào tương lai.
Dương Na nắm hai tay của Lý Hỏa Vượng, không nỡ buông một phút nào, dịu dàng nói cho hắn nghe kế hoạch sau khi hắn xuất viện.
Chỉ cần đợi hắn đi ra, cô sẽ đưa hắn đi đâu chơi, đi chỗ nào ăn ngon, bù đắp lại những gì đã trải qua suốt mấy năm nay.
Thời gian trôi qua nhanh, sắp hết thời gian người nhà thăm bệnh.
“Ngực của em để lại sẹo hả?” Lý Hỏa Vượng nghiêm túc nhìn áo len màu trắng của Dương Na.
Nụ cười tắt trên mặt cô:
“Khâu sáu mũi, có chút dấu vết.”
“Na Na, thực xin lỗi, ta ngay lúc đó ... " Trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra mãnh liệt giãy giụa.
Dương Na lại mỉm cười ngắt lời đối phương:
“Không sao, hơn nữa tương lai trừ anh ra không có ai thấy chỗ đó được, chỉ cần anh không chê.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận