Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 320: Bành Long Đằng (2)

“Hả?” Bành Long Đằng phát hiện được sự khác thường của Lý Hỏa Vượng, giơ cây kích lên chỉ về phía cậu.
"Phong vô chính hình, phụ chi vu thiên!"
Nghĩa là, Gió không có hình dạng, nó gắn liền với trời.
Ngay khi giọng nói của Bành Long Đằng vang lên, đám tặc phối quân trông có vẻ đã hoàn toàn mất đi lý trí kia lại thật sự xếp thành Phong Dương Trận, trực tiếp giết về phía Lý Hỏa Vượng.
Nhưng ngay khi bọn họ sắp tiếp cận, ngọn lửa dữ dội tỏa ra khói đen bao trùm lấy Lý Hỏa Vượng, cũng bao trùm lấy bọn chúng.
Làn da của Lý Hỏa Vượng bị ngọn lửa nướng cháy đen, dáng vẻ của hắn trở nên càng ngày càng giống với Áo Thần mà Áo Cảnh Giáo tín thờ.
Ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng bốc lên, biến đám tặc phối quân xung quanh trở thành từng bó đuốc.
Đối với đám người đang đứng tập trung lại với nhau kia mà nói, chiêu này vô cùng trí mạng.
Bành Long Đằng người mặc áo giáp chống chọi với ngọn lửa, lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Nàng ta không những không sợ hãi, ngược lại còn trở nên càng thêm hưng phấn: “Hahaha, tiểu tử, chơi hay lắm! Nhưng ta đã nhìn thấu thuật che mắt của ngươi rồi, ngươi tiêu đời rồi.”
Cây cự kích mang theo cuồng phong, thổi ngược ngọn lửa của Lý Hoả Vượng ra sau.
Khi nàng ta đến gần, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện đối phương thật sự rất cao, cao hơn mình ít nhất hai cái đầu.
“Cheng!” Lý Hỏa Vượng giậm mạnh hai chân xuống dưới ba tấc. Cậu mạnh mẽ dùng kiếm ngăn chặn cây kích nặng ngàn cân kia.
Ngọn lửa cháy dọc theo thân trường kích, bao trùm lấy toàn bộ giáp trên người Bành Long Đằng, lớp da bên trong áo giáp của nàng ta đang bị nướng đến phồng rộp.
Nhưng đối mặt với tình huống đó, Bàng Long Đằng không những không hoảng sợ, ngược lại còn lộ ra vẻ vui mừng như thể cả con người nàng ta được sinh ra cho việc giết hại và giao chiến.
"Hahaha! Lại đi! Thoải mái! Rất thoải mái!"
Cây kích mạnh mẽ đánh bật thanh kiếm của Lý Hỏa Vượng, chém về phía cơ thể của Lý Hỏa Vượng.
Trong ngọn lửa, hai kẻ điên cuồng đang giao chiến với nhau, từng chiêu đánh ra điều hướng đến việc giết chết đối phương.
Nhìn thấy bộ giáp của Bành Long Đằng đã chuyển sang màu đỏ sẫm, trong lòng Lý Hỏa Vượng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Cậu giẫm chân phải xuống đất, hơi khom người, lao tới dưới người Bành Long Đằng.
"Đến tiếp đi!"
Lần này, đối mặt với trọng kích, Lý Hỏa Vượng không trốn nữa, giơ trường kiếm lên đâm về phía kẽ hở phía dưới chiếc mặt nạ của Bành Long Đằng, trực tiếp dùng một chiêu mạng đổi mạng.
Lý Hỏa Vượng bị cán kích đánh trúng rồi, cơ thể cậu như móp đi hơn một nửa, thế nhưng kiếm của cậu cũng đâm trúng rồi.
Đúng như cậu đoán, sau khi chiếc mặt nạ bị cháy đỏ, khả năng phòng ngự đã trở nên yếu đi.
Hữu Gia Kiếm bị lửa bao trùm trực tiếp đâm thẳng vào cổ của Bành Long Đằng, đó vẫn là vị trí đã đâm trúng lần trước.
Cùng với một tiếng gầm giận dữ của Lý Hỏa Vượng, tiếng xương gãy vang lên, chiếc đầu được mặt nạ bao bọc của Bành Long Đằng lập tức bay lên trời.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, huyết khí trên người tặc phối quân nhanh chóng tiêu tan.
Sau khi tất cả sợ hãi nhìn về phía này, bọn họ nhanh chóng cưỡi ngựa rút lui, biến mất trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Thứ biến mất cùng với bọn họ còn có ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cúi đầu, dùng con mắt đã trắng dã vì ngọn lửa nhìn lên trên người mình.
Mình đã không còn chút da nào, chỉ còn lại một thân thể tàn phế đang bốc ra khói đen, cơ thể cũng đã bị thiêu đốt đến thu nhỏ lại một chút.
"Lạch cạch..." Không có da nữa, "Đại Thiên Lục" vốn được giấu dưới lớp da cũng rơi xuống đất.
Lý Hỏa Vượng cảm thấy sau người có chút ngứa, cậu chậm rãi quay người lại liền nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt tròn.
Hắn ta trông có vẻ rất sợ mình nhưng hắn ta vẫn giơ một con dao nhỏ được bọc trong chiếc khăn tay màu đỏ lên, hai mắt đảo quanh và đâm về phía người mình.
Nhìn thấy con dao kia liên tục cắt ra từng vết thương nhỏ trên cơ thể như xác ướp của mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi cảm thấy khó hiểu.
Người này là ai? Hắn ta đang làm gì vậy?
"Soạt...” Một tia sáng lạnh lóe lên, người đàn ông kia ngay lập tức bị Lý Hỏa Vượng mổ bụng.
Tào Hải lảo đảo lui về phía sau, cuối cùng dựa sát vào người Bành Long Đằng, chậm rãi ngã xuống, nhìn Bành Long Đằng không đầu vẫn còn đứng thẳng người, trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ không nỡ.
"Tướng quân..."
Lý Hỏa Vượng đứng vững rồi bắt đầu lảo đảo đi trở lại, ý chí của cậu bắt đầu có chút hỗn loạn dưới sự tra tấn của sự đau đớn.
"Đau quá, thật sự đau quá rồi, tại sao luôn là ta phải chịu đựng loại đau đớn này?”
"Sống chính là để chịu đau khổ sao? Ta thật sự không muốn sống nữa.”
"Không được, ta không thể chết, ta phải sống.”
"Mẹ, thật sự rất đau... có thể giúp con thổi một chút không?”
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang trên bờ vực sụp đổ tự độc thoại với mình, cậu đột nhiên cảm nhận được sau người lại có động tĩnh.
Khi cậu từ từ quay người lại, nhìn thấy Bành Long Đằng không đầu đã giơ cây cự kích qua vai, đè về phía mình như Thái Sơn đè đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận