Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 874: Biến thiên (2)

Có vẻ như Xúc Xắc không chết, mọi thứ lúc trước đều là biểu hiện giả dối! Ông ta thông qua môi giới là khối xúc sắc kia khống chế Cao Trí Kiên!
"Ngươi cho rằng dựa vào tính toán của người thuyết thư sẽ đánh thắng được lão đại Xúc Xắc? Đừng nói giỡn! Ha ha ha ha! Hắn từ đầu đến cuối đều ở trên bàn cờ của lão đại Xúc Xắc, mãi tới chết cũng không thoát đi được! Lão đại Xúc Xắc đã sớm tính trước với tính tình của hắn sẽ chọn Đại Tề, ha ha ha ha!”
“Chà, thoải mái, rất thoải mái! Ha ha ha ha! Ta đợi lâu như vậy chỉ vì ngày này! Lão đại Xúc Xắc lừa quá hay! Thoải mái chết ta rồi, ha ha ha ha!”
Vị ảo giác Tọa Vong Đạo này dần biến mất trong tiếng cười điên cuồng của mình.
Hô hấp của Lý Hỏa Vượng trở nên nặng nề, đôi mắt đỏ rực lao về phía long mạch, hét to:
“Chí Kiên! Tỉnh dậy! Mau tỉnh lại! Ngươi không phải Xúc Xắc! Ngươi là Cao Trí Kiên!"
Nhưng giờ phút này Cao Trí Kiên không thèm chú ý Lý Hỏa Vượng chạy về phía mình, ngược lại phấn khởi chỉ lên bầu trời u ám, hét to:
“Âm Dương Đấu Mẫu! Tổ cha ngươi! Ha ha ha! Không ngờ ta làm như vậy đúng không? Muốn cho ta làm Tâm Bàn của ngươi hả, mơ đẹp đấy! Mạng của ta thuộc về ta, không theo trời!”
“Hiện giờ ta có khí vận nhân hoàng trên người, ngươi có thể làm gì được ta? Ngươi có cái gì ghê gớm đâu, chẳng qua lúc trước may mắn một chút.”
“Ngươi làm được thì tại sao ta không thể? Ngươi hãy đứng thẳng nhìn kỹ ta này! Đại biến đến gần, lão tử cũng có thể khiến trời thay đổi!”
Cao Trí Kiên kéo các đời hoàng đế treo đầy xích vàng chậm rãi bay lên trời, giống như một con chân long khoanh lại, đám hoàng đế tiếp tục phát ra tiếng rồng gầm.
“Sao hả con rùa Đấu Mẫu kia! Ta lừa ngươi, chửi ngươi đấy, bây giờ ngươi không làm được gì cả, chân thân không thể đến, chắc đang tức lắm phải không? Ha ha, cứ tức đi, tốt nhất là tức chết luôn cho gọn!”
“Bây giờ ngươi đã hết chiêu rồi, tất cả Tọa Vong Đạo bị ngươi giết, ngươi căn bản không tìm được Tâm Bàn mới, tương đương thứ bên kia gục ngã thì ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết, ha ha ha ha!”
"Ngươi yên tâm, đến khi đó ta sẽ chờ ngay bên cạnh ngươi, vì biểu đạt lòng thành kính tiễn đưa ngươi, ta sẽ cố gắng hết sức bỏ đá xuống giếng, cướp lấy Thiên Đạo của ngươi!”
"Cao Trí Kiên! Mau tỉnh lại!"
Lý Hỏa Vượng toàn thân rực lửa bị Bành Long Đằng ném lên cao, vọt về phía long mạch.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chưa kịp đến gần, một tiếng rồng ngầm, lửa trên người hắn nháy mắt dập tắt.
Một sợi xích vàng mang theo tàn ảnh quất qua, Lý Hỏa Vượng đang định thay đổi vị trí thân thể, nhưng hắn phát hiện năng lực thay đổi vị trí của mình vô dụng với long mạch.
Cùng với tiếng xương gãy, Lý Hỏa Vượng bị đánh bay ra ngoài, lúc sắp rơi xuống đất thì Lý Tuế nhào tới dùng xúc tu vững vàng đỡ hắn.
“Phụ thân có sao không?”
Lý Hỏa Vượng hộc máu cắn răng đứng lên, đẩy Lý Tuế ra ngoài:
“Đi mau! Nơi này nguy hiểm!"
"Phụ thân! Con không đi! Ta muốn giúp phụ thân!” Lý Tuế hiếm thấy cãi lệnh của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đang định nói chuyện, bầu trời chợt tối sầm, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Long mạch Đại Lương vặn vẹo quấn vào nhau hình thành một con rồng nằm che kín khung trời trong tầm nhìn của hắn.
Cao Trí Kiên ngũ quan vặn vẹo treo ngược, cách Lý Hỏa Vượng chỉ có một trượng.
“Hồng Trung à! Ha ha ha ha ha ha!”
Cao Trí Kiên ngũ quan cực kỳ vặn vẹo, cười nanh tranh lơ lửng trong không trung nhìn Lý Hỏa Vượng chằm chằm, không chớp mắt cái nào.
“May nhờ có ngươi, nếu không có sự giúp đỡ của ngươi thì sao ta cướp được thân thể Bách Hồn Bố Hóa hiếm thấy như hoàng đế Đại Tề này. Nếu không có ngươi thì Cơ gia Đại Lương đã chẳng chết sạch. Nếu không có ngươi, sao Gia Cát Uyên làm theo các bước của chúng ta!”
“Ngươi yên tâm, Xúc Xắc này trọng tình trọng nghĩa! Chúng ta cùng nhau mưu đồ, được thứ gì có phần của ta thì ngươi cũng có!” Cao Trí Kiên chậm rãi rơi xuống, vươn móng vuốt rồng về phía Lý Hỏa Vượng, dường như muốn nâng hắn lên.
Đôi mắt Lý Hỏa Vượng đỏ rực gian nan nuốt nước miếng, cũng vươn tay trái hướng Cao Trí Kiên.
Khoảnh khắc tay của hai người sắp chạm vào nhau, tay phải của Lý Hỏa Vượng cầm đao cắt ngang qua gốc tay trái, chớp mắt chặt đứt cả cánh tay.
Tay trái tách ra có xương lòi ra ngoài thành hình móng vuốt chộp vào mặt của Cao Trí Kiên.
Gai xương lòi ra xẹt qua vảy rồng bắn tóe tia lửa, nụ cười trên mặt Cao Trí Kiên dần biến mất:
“Hồng Trung, ngươi làm như vậy là không được, ta một lòng giúp ngươi, sao có thể lấy oán trả ơn ta hả?”
Khi thấy Lý Hỏa Vượng cầm kiếm bị một người phụ nữ không đầu ném về phía mình, Cao Trí Kiên đối mặt Tử Tuệ Kiếm sáng chói, chẳng những không ngăn trở, ngược lại là mở ra hai cánh tay lao đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận