Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 366: Đạo sĩ (1)

Nếu đối phương có thể giao lưu, hơn nữa thoạt nhìn không có ác ý gì, có lẽ mình có thể tìm được lối ra từ chỗ hắn.
“Ồ? Ngươi cũng là đệ tử của Huyền Môn? Hiếm có, nhìn làn da bong tróc của ngươi, tại hạ còn tưởng rằng ngươi là tu sĩ của Áo Cảnh Giáo nữa chứ.“ Hàn Phù tỏ ra vô cùng nhiều lời.
“Trong quá khứ, ta đúng là đệ tử của Áo Cảnh Giáo, chỉ là gần đây bởi vì một vài lý do mà rời đi.“ Sau khi tùy tiện viện đại một lý do, Lý Hỏa Vượng nhìn Hàn Phù trước mặt thầm nghĩ.
“Người mới nói chuyện cùng hắn đâu rồi? Bị Thằng Nhi Tử lôi đi rồi? Nhưng sao hắn không có chút đau lòng nào chứ? Không, mình không thể trực tiếp hỏi hắn, bằng không hắn khẳng định sẽ biết vừa rồi mình nghe lén bọn hắn nói chuyện: “.
Lý Hỏa Vượng cũng lười lo lắng cho một người không quen biết, cậu dùng tay chỉ về Hắc Thái Tuế phía sau lưng bị bọc bởi bao da của mình.
“Sư phụ bảo mấy vị sư huynh đệ bọn ta đến đây tìm kiếm thuốc dẫn, kết quả vừa lúc lạc đường, trùng hợp gặp được đạo hữu. Cũng là bọn ta gặp may mắn, mong Hàn sư huynh, phiền huynh đưa bọn ta rời khỏi địa giới này: “.
Lời nói của Lý Hỏa Vượng không đơn thuần là nói rõ mục đích của mình, đồng thời cũng là đang ngầm biểu thị có người đứng sau, để cho đối phương đừng có ý đồ với bọn họ.
Lúc Lý Hỏa Vượng đánh giá Hàn Phù, Hàn Phù cũng đang quan sát Lý Hỏa Vượng, từ trên xuống dưới, lại từ dưới lên trên.
Cuối cùng sau khi dừng lại một lát trên mặt nạ tiền đồng trên mặt Lý Hỏa Vượng, hắn cười nói: “Được thôi, khách sáo gì chứ, đều là người tu đạo, vậy đi thôi, ta đưa ngươi ra ngoài. Cái này không thể đi lung tung, coi chừng chớ đi một hồi, thi thể cũng không còn.“.
Nhấc chân đi theo Hàn Phù vế phía bóng tối, Lý Hỏa Vượng suy tư một lát sau, hỏi: “Hàn đạo hữu, thứ vừa rồi là loại tà túy gì? Thường ngày chưa từng thấy qua.“.
Không dễ gì gặp được người hiểu ngành, Lý Hỏa Vượng đương nhiên phải nắm bắt cơ hội, tận dụng hết khả năng để hiểu rõ. Không có sư phụ dạy, chỉ có thể dựa vào cách này.
Hàn Phù nhìn có vẻ tuỳ ý, Lý Hỏa Vượng hỏi, hắn lập tức liền bắt đầu đáp.
“Đó là Thằng Nhi Tử, có vài người già, không có con cái chăm sóc, hoặc là con cái bất hiếu, nói rằng có thể tìm đến nó, để nó giúp ngươi dưỡng lão đưa tiễn lúc chết.“.
Nghe nói như thế, Lý Hỏa Vượng lập tức liên tưởng đến bộ thi thể nữ trước đó, có mấy phần kinh ngạc nói: “Thứ đó thật sự sẽ giúp người khác dưỡng lão đưa tiễn khi chết?”
“Này, ngươi cho rằng người khác ngốc à? Đây đều là lừa mình dối người thôi, chỉ cần mắt không mù đều có thể nhìn ra được, thứ kia không có khả năng giúp người dưỡng lão.“.
“Nhưng người già mà! Dù sao cũng không có tác dụng, không làm được được việc, cày ruộng lại cày không được, chỉ lãng phí lương thực, cho nên đến lúc thích hợp, láng giềng liền chọn ngày hoàng đạo, khua chiêng gõ trống khiêng cỗ kiệu, đưa người già cho Thằng Nhi Tử: “.
“Còn nhà cửa và tài sản mà người già để lại! Hơ hơ, đó đương nhiên là mọi người cùng nhau chia sẻ rồi.“.
Lúc này, Cẩu Oa ở bên cạnh chen miệng vào: “Cái này ta biết, ở thôn bọn ta gọi cái này là ăn tuyệt hậu: “.
“Đúng đúng đúng! Đây chính là ăn tuyệt hậu, nhưng ăn tuyệt hậu quá khó nghe, đưa cho Thằng Nhi Tử dưỡng lão tiễn đưa khi chết, cái này nghe đỡ hơn nhiều.“.
Những lời nói tràn đầy mỉa mai của Hàn Phù, Lý Hỏa Vượng nghe xong trong lòng tức giận, trong lòng nghẹn tức, muốn phát tiết ra ngoài cũng không biết làm sao phát tiết.
Vì để ăn tuyệt hậu, thế mà đem đồng loại của mình đưa cho tà túy, Lý Hỏa Vượng thật không ngờ được, không ngờ phía tà túy tựa như đùa giỡn này còn có một tập tục hoang đường như thế.
“Nhiều người tới cửa như thế, Thằng Nhi Tử kia khẳng định vô cùng hài lòng đúng chứ?”
“Đó là tất nhiên, vừa nhìn thấy lại có người già tới, đừng nói thân thiết tới mức nào, nếu nó có tay có chân, nó đều muốn mang khuôn mặt tươi cười bưng trà rót nước.“.
Tán gẫu những lời này cùng với Hàn Phù, mối quan hệ của Lý Hỏa Vượng và người này gần gũi hơn rất nhiều, chí ít mặt ngoài là như thế.
“Hàn đạo hữu, còn bao lâu chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?” Lý Hỏa Vượng nhìn trái phải bóng tối không ngừng lùi lại, hỏi.
“Phì” phun một ngụm đờm lên mặt đất, Hàn Phù một mặt vô tình nói: “Sắp rồi, ngươi liền nhớ kỹ một điều là được, ở Phong Đô này, phàm như muốn ra ngoài, đừng đi xuống dưới, chính là đi lên. Càng lên cao liền càng tiếp cận mặt đất, chờ đến phía trên cùng, dù cho không có đường, tùy tiện chui vào động đều có thể ra ngoài: “.
“Phong Đô?”
Từ trong miệng người này, Lý Hỏa Vượng biết mảnh đất phía dưới Thanh Khâu đầy hang động tối tăm này gọi là gì.
Dùng chân nhẹ nhàng bước lên mặt đất, cảm nhận được loại cảm giác hơi nghiêng về phía sau, trong lòng của cậu thoáng an tâm: “Không sai, quả đúng là đi lên.“.
Bạn cần đăng nhập để bình luận