Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 641: Mẹ nuôi (2)

Những nam nữ thiếu niên đói đến xanh xao gầy gò kia dường như sớm đã tê liệt rồi, lập tức quỳ rạp người xuống với Bạch Linh Miểu: “Mẹ nuôi.”
"Ha ha ha, vị cô nương này, đây là khế bán thân của con trai con gái nuôi của cô, chúng ta tiền trao cháo múc xong rồi.” Nhân nha tử vui vẻ nói xong, tuyệt nhiên không chú ý tới vẻ lạnh lùng trong mắt Bạch Linh Miểu.
"Thùng thùng thùng" tiếng trống vang lên, cùng với việc Bạch Linh Miểu hát Ban Binh Quyết hòa trong tiếng trống, Nhị thần từ từ đi về phía con đường vắng vẻ bên cạnh.
"Ta biết tỷ rất hận loại người này, yên tâm, tên này không sống qua nổi ngày mai.” Bạch Linh Miểu lại vỗ vỗ vào tay Xuân Tiểu Mãn.
"Cảm ơn..." Xuân Tiểu Mãn từ từ thu lại Đạo Linh trong ống tay áo.
"Nói kiểu xa lạ vậy, trước đây chúng ta còn cần nói cảm ơn sao?”
Bạch Linh Miểu quay đầu lại nhìn về phía một đám nam nữ thiếu niên xanh xao gầy guộc trước mặt, nói thật, những người này quả thực không ra làm sao cả, đều kỳ cục xấu xí, răng chìa mắt lồi đều có.
Cũng đúng, nếu là những người dễ nhìn một chút, vạm vỡ một chút thì sớm đã bị người khác chọn mất rồi, những người này đều là thừa lại, may mà Bạch Linh Miểu không quan tâm đến những chuyện này, chỉ cần là người là được.
"Mọi người đừng sợ, ta mua các ngươi về là bởi vì trong thôn có rất nhiều ruộng, cần tá điền cày bừa, lương thực được trồng ra, các ngươi giữ lại 60%, nộp cho ta 40% là được."
Nghe thấy lời này, hai mắt bọn họ lập tức sáng lên, phải biết rằng bọn họ là con trai con gái nuôi, đừng nói là được phân 60%, thậm chí 10% cũng được, đây là gặp phải người tốt rồi.
"Đi thôi, nơi này cách Ngưu Tâm Sơn còn rất xa." Bạch Linh Miểu nói xong, trực tiếp lên xe ngựa, một đám người vội vàng loạng choạng chạy theo.
Trong đó có một nữ tử có nốt ruồi ở khóe miệng, không chịu được đói bụng mà mở miệng nói: “Mẹ nuôi, có thể cho chút xíu gì đó ăn rồi lên đường sau được không? Hôm qua bọn ta mới chỉ được hớp một hớp cháo kê, không cần quá nhiều đâu, một nắm gạo là được.”
Đối với những người này, nhân nha tử đương nhiên là tiết kiệm chi phí hết sức có thể, chỉ cần đói không chết là được.
"Cái gì mà một chút xíu? Keo kiệt bủn xỉn, muốn ăn thì ăn cho no.” Bạch Linh Miểu vung tay, một túi lương khô lớn trực tiếp bị ném ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, Xuân Tiểu Mãn lập tức mỉm cười hiểu ý, mặc dù tính cách của Miểu Miểu đã trở nên ngông cuồng nhưng cô vẫn lương thiện như trước đây.
Nhìn thấy các loại ngũ cốc, bánh bao còn có bánh mì thịt khô ở bên trong, những người này lập tức kích động đến không kiềm chế được, nhao nhao vậy lại ăn ngấu nghiến như hổ đói.
"Ta tới trước! Tránh ra một chút.” Lữ Tú Tài chen vào, sau khi hắn ta đi ra, nhét bốn cái bánh bao nhân ngũ cốc vào trong tay Đào Nhi, liền gặm từng miếng thịt khô trong tay.
Vừa nhai, hắn ta vừa nói với Bạch Linh Miểu trong xe ngựa: "Sư nương, những đứa trẻ ranh này rất loạn, không có chút quy củ nào cả, không bằng trên đường đi để ta quản cho, thế nào?”
Sau khi gọi sư nương lần đầu, càng về sau hắn ta gọi càng thuận miệng hơn.
Hiện tại hắn ta cũng coi như đã nghĩ thông rồi, đối phương nói không sai, không có thực lực thì không có tác dụng quái gì, nên phục tùng thì phục tùng, dù sao cũng không mất chút thịt nào.
"Không được, người như ngươi không làm nổi cái gì, thậm chí sự bất mãn trong lòng đối với ta cũng không che giấu được.”
Lữ Tú Tài hoảng sợ trong lòng, vội vàng phủ nhận: “Sư nương, sao ta lại bất mãn với sư nương chứ, sư nương chính là vợ của sư phụ ta mà.”
"Cũng đúng, ngươi sợ nếu ngươi thật sự làm ra chuyện gì, Lý Hỏa Vượng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."
Những lời này khiến thân thể Lữ Tú Tài run lên, một số hình ảnh máu me nghĩ tới trong đầu khiến miếng thịt khô trong miệng không tài nào nuốt xuống nổi.
Bạch Linh Miểu dựa đầu vào cửa sổ xe nhìn Lữ Tú Tài bên dưới: "Vô dụng như vậy, có phải là rất không cam tâm? Ta đây có cách có thể khiến ngươi luyện được thần thông, có muốn thử không?”
Lữ Tú Tài ngẩng đầu lên nhìn về phía Bạch Linh Miểu, trong đầu nhớ lại dáng vẻ tước đoạt mạng người dễ như trở bàn tay của tên mù kia đêm đó, hắn ta lập tức gật mạnh đầu: “Được.”
"Ả đàn bà thối này coi thường ai vậy chứ, cái gì mà vô dụng. Lão tử ta chỉ là có tài nhưng không gặp thời thôi. Chỉ cần cho ta chút cơ hội, ta nhất định có thể trở nên lợi hại hơn cả Lý Hỏa Vượng.”
Cùng với tiếng cọt kẹt của xe ngựa, xe ngựa của Bạch Linh Miểu chậm rãi đi tới đầu Ngưu Tâm Thôn, thấy cô trở về, các sư huynh đệ khác cũng nhao nhao ra đón.
Có điều sự chú ý của bọn họ nhanh chóng bị thu hút bởi những người con trai và con gái nuôi của Bạch Linh Miểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận