Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 969: Hư Niên (2)

Người đàn ông mặc áo giáp đen liếc nhìn thanh Tử Tuệ Kiếm của Lý Hỏa Vượng đang đeo ở lưng, hai tay run lên, cho dù là có đâm lên người của Hư Niên, hay là đâm mạnh dưới đất rồi rút về, thì cũng bị hắn cắm lại vào lưng. “Đưa Thái A Kiếm cho ta!”
Còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng làm rõ Thái A Kiếm là gì, thì Hư Niên đã bắt đầu lao vào hai người.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lui ra và nói với người đàn ông mặc áo giáp: “Hay nghĩ cách chế ngự nó! Ta sẽ giải quyết phiền phức này!”
Nghe vậy, người đàn ông mặc áo giáp đen dùng chân đạp mạnh xuống đất, trong nháy mắt làm một cái lộn ngược, cánh tay kịch liệt giật về phía sau, dùng sức vung áo choàng ra sau, bốn thanh đao sau lưng cùng nhau bay về phía Hư Niên.
Khi nhìn thấy bốn chân của Hư Niên bị dây xích khóa lấy, Lý Hỏa Vượng nhắm chuẩn thời cơ, nhắm lấy người phụ nữ mặt chữ Vụ đang ngồi trên lưng của Hư Niên.
Nhìn thấy người phụ nữ như muốn tránh, Lý Hỏa Vượng đã móc ra một cái xương sườn đâm vào ngực của mình, với hắn làm trung tâm mà những người xung quanh sẽ cảm nhận được nỗi đau của hắn.
Phút tiếp theo, cái đầu của hắn đã tức khắc bị lỗ hỏng dẫn đến Đại Tề, và cùng lúc đó, hình ảnh màu đỏ còn sót lại cũng dần tan biến.
“Hua là là” tiếng dây xích vang lên, một sợi dây xích bị người đàn ông mặc áo giáp đó quất tới, Tử Tuệ Kiếm quấn lấy Lý Hỏa Vượng đột nhiên được rút ra, hướng tới lỗ hỏng của cái đầu của Hư Niên mà bắn tới.
“Đợi chút!” Cả người của Lý Hỏa Vượng lập tức né ra, trực tiếp xuất hiện ở xa một trượng ngoài không trung. Tiếp đó xúc tu của Lý Tuế đã bay qua đó, quấn chặt lấy Tử Tuệ Kiếm.
“Đừng giết nó, thứ đó là bạn của ta.. là bạn của ta! Nó lúc nãy cũng là bị người khác khống chế! Chứ không phải thật lòng muốn đối phó với chúng ta.” Lý Hỏa Vượng nhìn người đàn ông mặc áo giáp trước mặt mà giải thích.
Người đàn ông đó nghe những lời này, lại liếc nhìn Hư Niên không thể động đậy được nữa, cả người đột nhiên hướng ra ngoài rút một cái, bốn cây dao quấn lấy Hư Niên đã bay về đây, lại cắm vào lưng của hắn.
Hư Niên có lại tự do đã nhanh chóng xoay người nhảy vào trong bóng tối, một lúc sau, nó lại quay trở lại, chỉ là lần này trên cổ của nó là gương mặt của một người phụ nữ.
Gương mặt vẫn bị vỡ, phía dưới vết thương đó cũng giống như trang sách đã lộ ra những nét chữ bị nát, lần này Lý Hỏa Vượng nhận ra, những nét chữ này là bút tích của Gia Cát Uyên.
“Là ngươi phải không?” Hư Niên nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng mà hỏi.
Sắc mặt phức tạp của Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm vào nàng, hình như đang muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy cái miệng của mình như nặng ngàn cân.
“Không, không phải là ngươi, ngươi đã không còn nữa.” Hư Niên vô cùng thất vọng mà lắc đầu, lui xuống vài bước rồi lại hướng vào hang động mà chạy đi, hù tới ông đầu trọc có râu kìa nhanh chóng đưa cây xẻng hình lưỡi liềm lên.
Lý Hỏa Vượng lúc nãy muốn đuổi theo lại bị túm lấy, hắn vừa quay đầu thì phát hiện Lý Tuế đang kéo co với người khác, “Lý Tuế mau thả tay ra!”
“Không được, người này đang muốn dành kiếm của chúng ta! Đây là kiếm của chúng ta! Không thể cho hắn được!” Lý Tuế nén lấy vết thương mà nói.
Chỉ nhìn thấy hai người họ, một bên là dây xích một bên là xúc tu đang cột lấy Tử Tuệ Kiếm trên không trung.
Nghe được những lời này, Lý Hỏa Vượng đã dồn sự chú ý lên người đàn ông mặc áo giáp đó.
“Vị huynh đài này, có thể trả kiếm cho ta không?” Cả người đều là đốm lửa đã dần tắt đi, cả người đều bị cháy đen.
“Trả cho ngươi? Dựa vào gì! Đây là kiếm của ta!” Đôi mắt đỏ ngầu của Hữu Tử Hùng nhìn chằm chằm vào kẻ tu luyện tà ác trong mắt hắn ta và hét lớn.
“Tử Hùng, Nhĩ đại nhân, chúng ta đều là người một nhà, không cần thiết phải như thế, có gì từ từ nói.” Người đàn ông đầu trọc lúc nãy bước tới đứng giữa hai người mà giảng hòa.
Lý Hỏa Vượng cũng không muốn thật sự đánh nhau với đối phương, dù gì lúc nãy đối phương cũng mới giúp mình. “Vi huynh đài này, ta không phải là người nhỏ nhen, nếu muốn cái khác thì cũng được, nhưng thanh kiếm này thì không thể cho ngươi được, vì nó đó một di vật của trưởng bối ta để lại “.
“Trưởng bối? Là ai?”
“An Từ Am, Tĩnh Tâm sư thái.”
Nghe thấy những lời này, đôi mắt của Hữu Tử Hùng chớp qua một cái, dây xích quấn lấy Tử Tuệ Kiếm cũng được thả ra, thu hồi vào trong áo khoác.
Nhìn thấy đối phương có hành động này, trong lòng của Lý Hỏa Vượng tức thời có chút ngờ vực. “Sao vậy? Ngươi cũng quen biết Tĩnh Tâm sư thái sao?”
“Không quen biết, nhưng ta là người Tứ Tề, lúc trước thanh kiếm của ta đích thực là đã cầm cho ni cô ở An Từ Am, Tứ Tề giờ đã không còn nữa, thì chắc giờ họ cũng không cách nào đến hộ đổi tiền nữa rồi chứ? Ha ha…”
Lúc nãy Hữu Tử Hùng còn sát khí đằng đằng, giờ hình như đã mất đi sức sống, đã trở nên chán chường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận