Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1345: Bạch Liên

Cuối con đường là một cái hang động, nhìn vào hang động, Lữ Tú Tài cảm thấy nó có phần giống với hang Thanh Phong Quan mà nhóm Cẩu Oa khoác lác.
Từ cửa hang có luồng gió thổi ra mang theo mùi máu nồng nặc, đúng là chỗ này rồi.
Khi Lữ Tú Tài bước vào thì thấy bức tượng mạ vàng to lớn ngồi trên hoa sen đặt chính giữa hang.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, Lữ Tú Tài phát hiện ra đó thực chất là một con rết màu vàng hung dữ cuộn thành một cục.
Hàng nghìn cái tay của con rết chắp tay vào nhau như hòa thượng, nhìn thoáng qua giống Quan Âm nghìn tay.
“Rết?” Lữ Tú Tài sửng sốt, sau đó lại vui mừng: “Ta đã nói mà, không thể là Bạch Liên! Súc sinh nhà ngươi dám giả mạo Bạch Liên làm ác!"
Đúng lúc này, vang tiếng răng rắc, đó là tiếng tứ chi chắp tay tách ra.
Nhưng khiến người sởn gai ốc là không chỉ phát ra tiếng động ở trước mặt Lữ Tú Tài, bên trái, bên phải, thậm chí phía sau hắn ta cũng có âm thanh.
"Úm chấn quang tư linh lợi đạt nhiếp!"
Lữ Tú Tài giơ kiếm tiền đồng lên chém mạnh sang bên trái, sợi chỉ đỏ quấn quanh đồng x kéo theo tàn ảnh bay vào bóng tối bên trái phát ra âm thanh.
Cùng với tiếng xé rách, khi thanh kiếm tiền đồng của Lữ Tú Tài được rút ra từ trong bóng tối, có một quả tròng mắt trong suốt rất kỳ lạ với sáu cạnh treo trên đuôi thanh kiếm tiền đồng.
Cục thịt kỳ lạ kia sắp cùng kiếm tiền đồng bay về phía Lữ Tú Tài, hắn ta nhanh chóng cúi đầu, dùng móng tay cạy vết loét ghim đinh, móc một miếng da lớn trên vai xuống.
Tùy theo Đại Thiên Lục cấp tốc mở ra, tấm da vèo một tiếng trực tiếp bay ra ngoài, bao trùm cục thịt, kéo nó lại bay về phía bóng tối.
Nhìn thấy kẻ địch hung hãn tới gần, nguy hiểm rình rập bốn phía, Lữ Tú Tài không dám sơ suất, lập tức cắm kiếm tiền đồng vào sau lưng, nhanh chóng rút một cây kiếm răng cưa bên hông ra, gõ nhanh vào giữa hai chân mày, dồn dập niệm thần chú đánh.
"Cẩn thỉnh thiên viên viên địa phương phương, thỉnh thần hàng đàn phù kê đồng, thiên thôi thôi địa thôi thôi, hổ gia phi đằng giá vân quy, bản sư phi đằng giá mã lai, lai đáo đàn tiền phù khởi kê đồng thân, kê đồng nhân, tả nhãn hóa vi nhật, hữu nhãn hóa vi nguyệt, hóa khởi nhật nguyệt chiếu phân minh, đệ tử thành tâm lai bái thân."
Thấy Lữ Tú Tài ra tay, trong bóng tối tuôn ra thứ giống như nước đen, mấy ngọn đèn dầu còn sót lại trong đại điện đột nhiên bị thổi lắc lư không ngừng.
Nhưng lúc này Lữ Tú Tài ngừng niệm chú, kiếm răng cưa với hai bên chĩa mũi nhọn đặt ngang nhét vào miệng, hắn ta trừng mắt, tiếng hổ gầm tràn đầy uy hiếp phát ra từ sâu trong cổ họng của hắn ta.
Một luồng hơi thở cường đại nào đó bao trùm toàn bộ hang động, ánh nến vừa đung đưa vừa rồi đột nhiên ổn định, màu đen vừa lan tràn ra bỗng hơi rụt vào trong.
Lữ Tú Tài một tay co thành trảo chợt bấu mặt đất, động tác mãnh hổ vồ mồi treo thân thể tàn khuyết của mình giữa không trung.
Tùy theo Lữ Tú Tài một tay đứng chổng ngược, hai ngón tay rung nhanh một cái, thân thể nhanh chóng chuyển hướng, hai mắt trừng quái thú mọc ba ngón tay ẩn trong bóng tối định đánh lén sau lưng hắn ta.
Lữ Tú Tài mời Hổ Gia xuất hiện hù sợ đám tai họa kia, tình huống chợt biến đổi, gạch dưới thân hắn ta vỡ ra, một con rết to bỗng chui ra, mở mồm máu to táp cánh tay cuối cùng của Lữ Tú Tài.
Cùng lúc đó, một con rết khác chui ra từ bóng tối, dùng trán to đè chặt nửa người dưới của Lữ Tú Tài, con rết ngồi trên tòa sen đã biến mất, chỉ để lại lỗ to trên tòa sen.
Hai con rết khổng lồ quẫy mạnh về hai hướng trái ngược, định xé xác Lữ Tú Tài.
Nào ngờ Lữ Tú Tài được Hổ Gia nhập có thân thể cứng rắn, sức của chúng nó không thể xé ra.
“Gào!” Trầm hổ gầm lại lần nữa vang lên.
Phụt một tiếng, trảo của Lữ Tú Tài đâm thủng đầu của rết khổng lồ, xuyên qua bên kia cùng với óc bầy nhầy.
Con rết thủng đầu phát ra một tiếng thét rồi chết, không ngờ con rết khác cũng phát ra tiếng thét, Lữ Tú Tài lập tức liền hiểu, hai con này có cùng một thân thể, e rằng thứ này không phải súc sinh thành tinh, mà là tai họa đã trưởng thành.
Lữ Tú Tài hất con rết đã chết đi, chuẩn bị giải quyết con còn lại.
Nào ngờ lại một con rết chui lên từ mặt đất cắn vào tay Lữ Tú Tài, lần này nó học được một bài học, thay vì táp nguyên cánh tay thì nó chỉ cắn cổ tay.
Khi Lữ Tú Tài gồng sức vùng ra thì lại một con rết khác lao ra dùng đầu quấn chặt cổ của hắn ta.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc, rết liên tục chui ra khỏi đất và cắn vào cơ thể Lữ Tú Tài.
Khi cơ thể tàn khuyết của Lữ Tú Tài bị đầu con rết bao kín, xoẹt một tiếng, nguyên người hắn ta bị xé nát hoàn toàn.
Máu và nội tạng rơi xuống như mưa, văng đầy hang.
Nhìn cái đầu to mấp máy của những con rết chuẩn bị ăn các mảnh thân thể của Lữ Tú Tài, nửa mảnh phổi rơi dưới đất bị đẩy ra, một người tí hon cỡ bàn tay bằng da người chui ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận