Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 315: Nguy hiểm (1)

"Đạo gia, ngươi cảm thấy tiểu nhi tử của ta thế nào?"
"Hả?" Lý Hỏa Vượng liếc nhìn Lữ Tú Tài đang ngủ bên cạnh ca ca và tẩu tẩu của mình một cái.
Ấn tượng của cậu về thiếu niên này không ra gì cả, nhát gan thì không nói, làm việc gì cũng do dự lưỡng lự, phân vân chần chừ.
"Tiểu đạo gia, ta biết là có chút mộng tưởng hão huyền, có điều, già này vẫn muốn mặt dày mà hỏi một chút, có thể để nó bái ngươi làm thầy không?”
"Tiểu tử kia kỳ thật cũng không phải là đào kép, chưa từng mở miệng nói, ngươi đừng chê ghét, ta không ước mong ngươi sẽ dạy nó biết tất cả thần thông, cho dù chỉ biết một cái thôi, vậy cũng coi như là trên mộ tổ tiên nhà họ Lữ bọn ta đã bốc khói xanh rồi.”
- Giải thích, theo phong thủy, mộ tổ tiên tỏa ra khói xanh mang điềm báo tốt, ý chỉ làm rạng danh tổ tiên. Hết giải thích.
Lữ Trạng nguyên vừa dứt lời, liền phát hiện tiểu đạo gia này đột nhiên đứng bật dậy.
"Nó theo đến rồi! Dậy cả đi!" Lý Hỏa Vượng hét lớn một tiếng, khiến những người khác vừa mới chìm vào giấc ngủ đều dụi mắt tỉnh dậy.
“Canh phòng!” Lý Hỏa Vượng nói xong liền cầm kiếm, chậm rãi đi về phía rừng trúc bên cạnh, rừng trúc vốn xanh um tươi tốt, dưới sự bao trùm của bóng tối, hiện lên vô cùng u ám.
Mới đi được không bao lâu, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy hai chiếc vò gốm sứ màu trắng giữa bụi trúc.
Chiếc vò không lớn, trông giống như quả dưa hấu, trên hai chiếc vò này có dán một tấm giấy dài màu đỏ, bên trên còn dùng bút lông viết một số chữ.
Vong mẫu: Hiển tỉ Dương thị Phụng Linh chi vị.
Tổ phụ: Tiên tổ phụ Lý Công Toàn Hữu chi vị.
Rõ ràng đây là hai chiếc bình đựng tro cốt, dấu vết tế bái phía trước chiếc bình cũng chứng minh cho điều này.
Nhìn thấy cái bình này, Lý Hỏa Vượng có chút do dự, mình thật sự phải đập chiếc bình tro cốt này sao? Có trời mới biết lát nữa sẽ có thứ gì bật ra từ trong đó.
Sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Lý Hỏa Vượng chậm rãi lùi ra. Ánh lửa xa xa cũng dần dần biến mất, tất cả mọi người bắt đầu lên đường giữa đêm khuya.
Không biết qua bao lâu, hai cái nắp bình tro cốt từ từ nâng lên, từ bên trong bình nhô ra hay cái đầu trẻ con, trên mặt còn bôi phấn trắng.
Bọn chúng rõ ràng không phải là những đứa trẻ bình thường, đầu của chúng chỉ bằng nắm tay của một người đàn ông bình thường.
Quai hàm tròn trịa ở hai bên má của hai người ửng đỏ trên khuôn mặt trắng như tuyết, hiện ra vô cùng bắt mắt.
Hai người nhìn nhau một cái, bắt đầu cười đùa, tiếp theo tay chân cũng được bôi phấn trắng của bọn chúng cũng thò ra khỏi chiếc bình đựng tro cốt.
Hai người vừa định rời đi thì liền bị một bóng người từ trên người nhảy xuống chặn đường.
Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi, dùng đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ kia nhìn chằm chằm vào hai thứ cổ quái trước mặt.
Khi đứa bé trong bình kia nhìn thấy Lý Hỏa Vượng như ngọn núi lớn trước mặt, trên khuôn mặt phủ đầy phần trắng lộ ra biểu cảm kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.
"Thì ra các ngươi còn biết sợ à!"
"Keng keng" một tiếng, trường kiếm được rút ra khỏi vỏ, mang theo sát ý ngút trời mà vung xuống.
Cùng với tiếng gốm sứ nứt vỡ, hai đứa bé lập tức đầu lìa khỏi người.
Thứ bắn ra từ cơ thể nhợt nhạt đó không phải là máu mà là một loại bột màu nâu xám gì đó.
Bên trong còn lẫn xương vụn màu trắng, đó là tro cốt, hai đứa bé này được nặn ra từ tro cốt.
"Không đúng, xem ra đây không giống như là tà ma hoang dã.”
Lý Hỏa Vượng nhìn dấu vân tay rõ ràng trong bình gốm, trong lòng nghĩ thầm.
"Soạt..." Tiếng lá trúc quét qua tờ giấy khiến Lý Hỏa Vượng vội vàng đứng dậy.
Đột nhiên sắc mặt của cậu trở nên cực kỳ khó coi, lần này không còn là hai ánh mắt nữa.
Những ánh mắt chi chít dày đặc bắn qua từ bốn phương tám hướng, mình bị bao vây rồi.
Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy những thứ đó, những thứ mà trên người đều mặc áo liệm được làm bằng giấy.
Bọn họ không có mặt, nhưng tất cả đều đội một bình sứ màu trắng.
Trên chiếc bình trắng nhạt còn dán một mẩu giấy đỏ dài có viết chữ trên đó, thứ đó giống như đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Hỏa Vượng.
Thân ảnh của bọn họ như ẩn như hiện trong rừng trúc bị bóng tối bao phủ.
Bọn họ đang chuyển động, mặc dù Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy dáng vẻ chuyển động của bọn họ.
Nhưng bọn họ quả thực đang tiến sát đến bằng phương thức không thể nhìn thấy.
“Lạch cạch!” “Đại Thiên Lục” nhanh chóng trải ra trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng lấy kìm ra, sẵn sàng giơ lên đưa vào trong miệng mình bất cứ lúc nào.
Vào lúc này, có thứ gì đó màu đỏ đung đưa chặn mất tầm nhìn của Lý Hỏa Vượng.
Thứ màu đỏ này dán trên trán của Lý Hỏa Vượng giống như một lá hoàng phù cương thi trong phim ảnh.
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng giơ tay lấy xuống, kinh ngạc phát hiện ra đó là một mảnh giấy màu đỏ, phía trên có viết một dòng chữ: Vong phu: Lý Hỏa Vượng chi vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận