Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1297: Tinh thần (2)

Không lâu sau đó, hắn lại đeo còng tay xiềng chân nặng nề lên, đồng thời trên đầu cũng đeo một cái mũ giáp đặc chế, đề phòng hắn tiếp tục bịt con mắt còn lại.
Đối với chuyện này, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không quan tâm, cứ thế mang theo những vật này đi vào quảng trường hóng mát như tù nhân phạm tội nặng.
Hôm nay ánh nắng rất đẹp, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn lên trên, ngồi xuống ghế dài bên cạnh, nhàn nhã phơi nắng.
Hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt dị nghị từ xung quanh, Lý Hỏa Vượng không để ý, thậm chí cũng quen với điều này từ lâu.
Hắn ngồi đó, tùy ý chào hỏi một vài gương mặt quen thuộc, thậm chí còn vẫy tay với người cầm giáo trên tháo canh kia.
Trong những người này, hắn cũng không nhìn thấy những người từng bắt chuyện với mình, Lý Hỏa Vượng có thể hiểu suy nghĩ của bọn họ. Dù sao Dịch Đông Lai vừa thả mình ra mà đã tới tiếp xúc với mình thì cũng hơi thu hút ánh nhìn.
Lý Hỏa Vượng thoải mái duỗi lưng đầy mệt mỏi. Nếu so với trước đây, khi cả người bị áo bó sát siết lại trong phòng ức chế, chắc chắn tình hình hiện tại tốt hơn nhiều.
Ít nhất khi trên người có chỗ ngứa thì có thể đưa tay gãi, cơ thể có bộ phận nào bị tê dại vì siết chặt cũng có thể huơ lên.
Đừng nhắc tới chuyện mình còn có thể xem tivi ở phòng nghỉ ngơi và hóng mát ở chỗ này.
Gió nhẹ lùa vào từ bên ngoài lưới sắt, khẽ thổi tung mái tóc cắt ngang trán của Lý Hỏa Vượng, lộ ra hốc mắt trống trơn màu đỏ máu kia: "Hôm nay thời tiết cũng không tệ…"
Lý Hỏa Vượng nói đến đây, cả người thả lỏng, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn nằm dài người không hề động đậy trên ghế dài. Thời gian dần trôi qua, đầu của hắn rủ xuống, toàn bộ cơ thể dần trượt về phía bên trái, cuối cùng nằm nghiêng trên ghế dài.
Phòng ức chế cũng không phải là một chỗ ngủ thích hợp, vì để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra, xưa nay ở trong đó không tắt đèn. Quãng thời gian trước đây, vào ban đêm, Lý Hỏa Vượng gần như không biết cảm giác ngủ là gì.
Sau khi cơ thể hoàn toàn thả lỏng Lý Hỏa Vượng nặng nề ngủ thiếp đi.
Cơ thể Lý Hỏa Vượng dần co quắp lại trên ghế dài, tư thế như trẻ con nằm trong bụng mẹ, trông hết sức bình yên.
Nhưng mà cảm giác bình yên này chỉ trong ngắn ngủi, vẻ mặt Lý Hỏa Vượng bắt đầu nghiêm trọng dần lên, chuyển sang hướng dữ tợn.
"Không! Đợi đã!" Lý Hỏa Vượng đầm đìa mồ hôi trên trán, bất chợt mở to mắt, tiếng kêu to của hắn khiến những vừa vây quanh giật nảy mình.
Sau khi hắn lau mồ hôi trên trán, Lý Hỏa Vượng thở hắt ra một hơi mới phát hiện tất cả những gì đáng sợ mình vừa nghĩ chỉ là mơ.
"Không sao chứ?" Triệu Đình duỗi bàn tay có mấy vết sẹo nơi cổ tay ra đỡ Lý Hỏa Vượng đứng lên, hỏi nhỏ hắn.
"Không sao, chỉ mơ thấy ác mộng thôi." Lý Hỏa Vượng rút tay mình về, ngay sau đó nói với âm lượng cực kỳ nhỏ: "Cô đi trước đi, bây giờ tạm thời đừng tiếp xúc với ta, chắc chắn Dịch Đông Lai đang canh chừng ta."
Triệu Đình khẽ gật đầu, rời khỏi bên cạnh Lý Hỏa Vượng, đi vào nhà giam Bạch Tháp.
Lý Hỏa Vượng khẽ thở dài một hơi, nhớ lại cơn ác mộng vừa rồi, trong lòng lập tức dấy lên một suy nghĩ đáng lo ngại.
Cũng may chỉ là ác mộng, đó chỉ là mơ thôi, tất cả đều chưa từng xảy ra.
Lý Hỏa Vượng duỗi hai tay, gãy mạnh đầu mình: "Không sao, chỉ là giấc mơ thôi mà, mọi chuyện đã qua hết rồi."
"Nếu tất cả đã đi qua, vậy sau này ta sẽ có thể sống một cuộc sống của người bình thường."
"Suy nghĩ thật kỹ về Thanh Vượng Lai, rõ ràng đều gặp hoàn cảnh giống nhau, vì sao anh ta là nghiên cứu sinh, còn ta lại bị giam giữ trong bệnh viện tâm thần?"
"Chỉ cần ta có thể ra ngoài, chắc chắn ta sẽ hưởng thụ cuộc sống hết mình, trân quý mọi thứ của bản thân! Ta không thể khiến cho bọn họ tiếp tục lo lắng, hãi hùng nữa, ta muốn để bọn họ phải kiêu ngạo vì ta!"
"Ta mặc kệ rốt cuộc cái gì là hình chiếu, chí ít là chắc chắn bọn họ không phải ảo giác! Chắc chắn không phải!"
Sau khi Lý Hỏa Vượng quyết định trong lòng, hắn đứng lên đi vào trong nhà giam.
Từ sau khi Lý Hỏa Vượng được thả ra khỏi phòng hạn chế, cuộc sống vô cùng bình yên, mỗi ngày đều uống thuốc, xem ti vi, ngủ, ngoại trừ không có bác sĩ trị liệu ra thì không khác gì những bệnh nhân khác.
Dịch Đông Lai cũng không tìm hắn tiến hành trị liệu bàn cát gì nữa. Trong khoảng thời gian này, thậm chí ngay cả mặt cũng không thấy.
Lý Hỏa Vượng không biết cuối cùng anh bán thuốc gì trong hồ lô, nhưng hắn không sao cả, cứ từng bước từng bước đi xuống như vậy.
Lý Hỏa Vượng đeo còng tay xiềng chân đi vào căn tin, xiềng xích chân kéo trên mặt đất, phát ra tiếng kèn kẹt.
Khi nghe được nhưng tiếng này, những người bệnh khác lập tức biết là Lý Hỏa Vượng tới, họ nhao nhao tránh thành một con đường, đãi ngộ lúc trước lại trở về với Lý Hỏa Vượng.
Đeo còng tay xiềng chân còn có thể ra vào lung tung, toàn bộ ngục giam Bạch Tháp cũng chỉ có một mình hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận