Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1439: Tu chân (1)

Lý Hỏa Vượng lại đi tới chỗ Dương Na, đưa tay vuốt tóc cô, vẻ mặt rất phức tạp nhìn khuôn mặt cô.
Bởi vì chuyện lúc trước, vừa rồi trong lòng hắn đã quyết định sau này sẽ không bao giờ để Dương Na giúp đỡ nữa.
Nhưng bây giờ xem ra Dương Na nhất định phải có mặt để đối phó với những tồn tại quái đản không có sự sống và cái chết đó, chỉ khi bọn họ có tử vong thì bên nhóm mình mới có thể giết chết bọn họ.
“Xì.” Chợt vang lên tiếng cười trộm.
Lý Hỏa Vượng đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn về phía phát ra giọng nói là Ba Nam Húc, hắn đập bàn nói: "Ta nói đều là sự thật! Ngươi đừng quá đáng! Ngươi không muốn hiểu chân tướng thì kệ ngươi, đừng cản trở người khác hiểu chân tướng!”
Đúng lúc bầu không khí trở nên căng thẳng thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một cô gái cầm dù từ bên ngoài bước vào: "Xin lỗi, tôi đến muộn. Có chuyện gì mà kêu chúng tôi đến gấp vậy?”
Cô gái mặc một chiếc váy dài màu vàng sáng trang nhã, tóc đen xõa dài như suối, khuôn mặt thanh nhã không trang điểm nở nụ cười khẽ, nhìn như chỉ mới hai mươi tuổi.
Lý Hỏa Vượng có thể khẳng định trước kia chưa từng gặp cô ta, bao gồm lần quay ngược thời gian trước của trước đó.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không ngờ những người khác không hề ngạc nhiên chút nào trước sự xuất hiện của cô gái này, như thể họ đã biết cô ta từ lâu rồi.
"Đợi đã, chiếc dù?" Lý Hỏa Vượng lại tập trung ánh mắt vào chiếc dù của đối phương, trước đây hắn đã từng nhìn thấy chiếc ô này!
Lúc hắn còn ở khu dân cư, trong số người giám thị hắn có người mang theo cây dù, cô gái này là người của bọn họ!
Đối mặt phe mình không ngừng tấn công, Đại Tượng khác đã phản kích lại.
Lý Hỏa Vượng ngồi xếp bằng trên ghế thiền, chậm rãi vận hành công pháp tu chân, sử dụng thần quang trong cơ thể để đẩy tiên thiên nhất khí về phía vòng cuối cùng.
Bởi vì hắn không ngừng hấp thu tiên thiên nhất khí trong cơ thể Tâm Tố, nên thể tích tiên thiên nhất khí trong người khác đã vô cùng dồi dào so với trước kia, thần thức của hắn đang thăm dò trong cơ thể, nếu như trước kia chỉ là một đám mây thì bây giờ nó giống như bầu trời, một ngọn núi khổng lồ không thấy đỉnh.
Tiên thiên nhất khí lúc này dường như có trọng lượng, Lý Hỏa Vượng muốn đẩy ra tiên thiên nhất khí nặng nề như vậy là vô cùng khó khăn.
Dù hắn có đẩy bao lâu thì nó vẫn ở giữa động và bất động.
Một thời gian dài trôi qua, Lý Hỏa Vượng vốn vẫn chưa có tiến triển gì đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt hơi bức bối, tu chân vẫn là sáu vòng, vẫn chưa đến được vòng thứ bảy.
Có đám Tâm Tố giúp đỡ, mấy vòng trước hoàn thành rất thuận lợi, nhưng lúc này hắn bị mắc kẹt ở vòng cuối cùng.
Nhìn xung quanh, Lý Hỏa Vượng không biết mình đã tu chân bao lâu, nhưng hắn cũng không muốn biết. Ngắn thì không sao, dài thì dễ xảy ra chuyện không tốt.
Lý Hỏa Vượng tùy ý ngoắc tay, mấy vị tiểu nhị lập tức cười tươi bưng thức ăn đến, có cá kho, gà om khoai tây, súp tảo bẹ và sườn heo và một thùng cơm lớn.
Lý Hỏa Vượng nhai ngồm ngoàm, những đồ ăn này nhất định là thật, chắc là Lý Tuế sợ hắn đói nên cố ý kêu người chuẩn bị sẵn.
Lý Hỏa Vượng hiện tại đối với tình huống này cũng không dám suy nghĩ nhiều, hắn đã là sáu vòng, đây không phải ngày đầu tiên tu chân, hắn đương nhiên hiểu loại cảnh giới này đại biểu cái gì.
Hiện giờ hắn tập trung phần lớn tinh lực ngăn mình không suy nghĩ lung tung, bởi vì hắn suy nghĩ chuyện gì đều sẽ trở thành hiện thực.
Không còn là tồn tại thời gian ngắn mà thành thật.
"Lý sư huynh, ăn cái này đi, làm no bụng, ta có bỏ thêm mỡ heo.”
“Cảm ơn.” Lý Hỏa Vượng buông cơm trong tay xuống, bưng mì lên húp sì sụp.
Khi Lý Hỏa Vượng vô tình nhìn về phía trước, tiếng hát kịch bỗng vang lên:
"Phong tiêu tiêu vụ mạn mạn tinh quang thảm đạm, nhân nột hảm, hồ già huyên, sơn minh cốc động, sát thanh chấn thiên, nhất lộ hành lai thiên sắc vãn."
Lữ Gia Ban đã lâu không gặp đang ở trên sân khấu phía trước, dốc sức biểu diễn cho một mình Lý Hỏa Vượng.
Khi Lữ Trạng Nguyên trong trang phục lão sinh đột nhiên xuất hiện trên sân khấu, xung quanh không ngừng có tiếng reo hò cổ vũ.
Trong số những giọng nói đó có Tĩnh Tâm sư thái, có Cơ Lâm, có Cao Trí Kiên, có Lữ Trạng Nguyên, có Gia Cát Uyên, cùng với tất cả người ảo giác từng xuất hiện bên cạnh Lý Hỏa Vượng.
Không biết Lý Hỏa Vượng từ khi nào bị người vây quanh, giống như một quán trà vô cùng náo nhiệt.
Giọng nói của những người này khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng càng thêm cáu kỉnh, tùy theo tâm trạng của hắn biến đổi, hoàn cảnh xung quanh rung động mạnh.
Bùm!
Lý Hỏa Vượng đập mạnh bát mì xuống mặt bàn, rống to:
"Đủ rồi! Cút khỏi đây!"
Vừa dứt lời, khoảnh khắc tiếp theo, mọi thứ xung quanh Lý Hỏa Vượng hoàn toàn trở nên trắng xóa.
Lý Hỏa Vượng hai tay ôm đầu thở hổn hển, hắn có sức mạnh, nhưng sức mạnh này không thể bị hắn hoàn toàn khống chế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận