Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 237: Sa mạc

Đi về đường cũ, thuận lợi quay lại khách điếm, Lý Hỏa Vượng ngoái đầu nhìn không thấy bóng dáng hòa thượng đâu, cậu thở phào một hơi.
“Sao vậy Lý sư huynh? Tại sao hốt hoảng như thế, trông như bị quỷ rượt.” Cẩu Oa cắn hạt dưa tò mò bước xuống bậc thang.
Lý Hỏa Vượng căng thẳng thần kinh hỏi Cẩu Oa:
"Ta hỏi ngươi, người khác đâu?”
Cẩu Oa lấy làm lạ trả lời:
“Làm theo sai khiến của huynh, đều ra ngoài tìm bản đồ Hậu Thục và tin tức của vùng này.”
"Đừng tìm nữa, kêu mọi người trở về, chúng ta phải rời đi cái chỗ này, càng nhanh càng tốt!"
“Tại sa ... được rồi, ta tìm người khác ngay đây.” Cẩu Oa ném nắm hạt dưa trong tay, lao ra ngoài.
“Nhớ đừng quên báo với Lữ Gia Ban!” Lý Hỏa Vượng hét hướng bóng lưng Cẩu Oa, cậu nhanh chóng đi chỗ để ngựa ở hậu viện.
Thông báo của Lý Hỏa Vượng cực kỳ vội vàng, không cho người ta thời gian chuẩn bị, mọi người đều bối rối hoảng hốt chạy về.
Nhưng về chuyện này thì Lý Hỏa Vượng luôn là nhất ngôn cửu đỉnh, không cho người khác quyền phản đối.
Rốt cuộc bánh xe ngựa lăn ra trấn trước khi trời tối.
Tiểu Mãn ôm kiếm của mình nghi hoặc hỏi:
“Sao vậy Lý sư huynh?”
“Trên trấn có một số người mưu đồ quấy rối chúng ta, nhưng yên tâm, lần này khác với những lần trước, nếu đánh nhau thì bọn họ cũng không chiếm lợi bao nhiêu.”
Lý Hỏa Vượng ấn tay lên kiếm giắt sau lưng mình.
Mới vừa nghỉ ngơi hồi phục một ngày, tất cả mọi người đã khỏe, đi mãi đến trăng treo trên trời mới dừng lại nghỉ ngơi.
Tính toán cự ly thì đã rời khỏi trấn nhỏ hơn mười cây số, Lý Hỏa Vượng hạ lệnh khiến người khác nghỉ ngơi.
Ngày mai còn phải đi nữa, không thể thức trắng đêm.
Hôm nay là đêm đầu tiên, vì an tâm, Lý Hỏa Vượng tự mình gác đêm.
Dùng tay nhẹ nhàng vuốt cần cổ lông xù của Màn Thầu, Lý Hỏa Vượng nhớ lại việc đã làm trong hôm nay, cẩn thận cân nhắc chính mình có bỏ sót nơi nào không.
Càng cân nhắc, Lý Hỏa Vượng cảm giác việc mình gặp trên trấn không được tự nhiên, nhưng bảo kỳ lạ ở đâu thì không nói được.
Lý Hỏa Vượng có cảm giác như bị người dùng sợi chỉ dắt đi, loại cảm giác này rất không tốt.
Nếu đã đi ra, Lý Hỏa Vượng cũng không tiếp tục nghĩ nữa, cậu lắc đầu suy nghĩ chuyện càng thực tế hơn.
“Những người Khiêu Na Hí hay hòa thượng, mặc kệ bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì, nếu bọn họ không trực tiếp ra tay khi ở trên trấn thì hiển nhiên là kiêng kỵ điều gì đó của ta.”
Lý Hỏa Vượng dùng tay sờ Đại Thiên Lục bên hông và kiếm sau lưng, trên mặt lộ ra một chút suy tư.
“Gặp người nào cũng biết ta là Tâm Tố, nhìn hành động của Chính Đức Tự thì giá trị Tâm Tố không nhỏ.”
“Mặc kệ kiêng kỵ cái gì, nếu đối phương có thể chịu đựng không ra tay, chứng minh ta đã có chút năng lực tự bảo vệ, lần này nguy cơ có thể an toàn vượt qua."
Lúc này, Đan Dương Tử ngồi xổm ở phía đối diện Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện.
"Hừ! Uổng cho ngươi làm đồ đệ của Đan Dương Tử này, người ta khi dễ trên đầu rồi mà ngươi chỉ suy nghĩ tự bảo vệ mình! Loại tình huống này thì ngươi nên nghĩ cách hoàn toàn tiêu diệt, chứ không phải muốn trốn!”
Lý Hỏa Vượng cười nhạt nhìn hắn, hai tay vỗ nhẹ vào nhau:
“Hay, sư phụ dạy hay lắm. Năm xưa bị hòa thượng Chính Đức Tự truy sát, không biết là ai bỏ lại đệ tử của mình để giữ mạng chó.”
“Nghiệt đồ này!” Đan Dương Tử đứng lên, các loại thịt dị dạng trên người mấp máy nhanh hơn.
Ba cái miệng đang định nói gì thì bỗng dừng lại, cùng Lý Hỏa Vượng nhìn hướng bãi sa mạc đen ngòm ở phương xa.
Lý Hỏa Vượng có thị lực siêu tốt nhìn thấy nơi đó có một đốm đen nhỏ đang dần tới gần.
"Đuổi theo đến nơi!" Lý Hỏa Vượng lập tức biểu cảm nghiêm túc đứng lên.
Lý Hỏa Vượng đứng lên định thông báo người khác thì phát hiện không chỉ phía sau, đằng trước cũng có một đốm đen nhỏ.
Đối phương không thể nào chỉ phái hai người đến, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện bốn phương tám hướng đều có đốm đen tới gần.
"Lý Hỏa Vượng! Ngươi bị bao vây! Ngươi lần này chết chắc rồi! Ha ha ha!"
Khương Anh Tử dữ tợn dùng tay cụt ôm bụng của mình, điên cuồng cười lớn.
“Tất cả tỉnh dậy! Có người đến!" Tiếng gầm của Lý Hỏa Vượng phá tan sự yên tĩnh của bãi sa mạc.
Đám người mờ mịt bị cảnh tượng trước mắt dọa toát mồ hôi lạnh, rút đao giấu dưới gối ra.
Mặc kệ là ai, đối phương đã lộ rõ bộ mặt, không khí trên sa mạc trở nên căng thẳng.
“Đừng chờ bọn họ bao vây! Chúng ta lập tức phá vòng vây!" Lý Hỏa Vượng mang theo đám người lao về phía đốm đen ở đằng trước.
Khoảng cách dần rút ngắn, Lý Hỏa Vượng đã thấy bề ngoài của người kia.
Mặt nạ đồng của người này thật quen mắt, là người hôm qua tấn công cậu.
Giống như tối hôm qua, tay người kia cầm mấy Kịch Đèn Chiếu.
Kẻ thù gặp mặt, nhiều lời vô ích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận