Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1424: Âm tào địa phủ (1)

Vô luận là cô cho hắn ta thành Diêm Vương, hay khiến hắn ta chết trong Diêm Vương Điện đều là chuyện tốt.
“Được, một lời đã định!" Bạch Linh Miểu kiên định tiến lên một bước.
Viên Nhị lại liếc hướng Tâm Tố khác, hắn ta xoay người rút lên núi:
“Tất cả theo ta.”
Bạch Linh Miểu nhẹ gật đầu, lập tức đi theo, cô không sợ đám Tâm Tố này chống lại mình, đầu tiên là bọn họ sẽ không tự dưng từ bỏ một lựa chọn khác, hai là ở đây không có Thiên Đạo tử vong, dù bọn họ đánh lén cũng không giết cô được.
Hai nhóm người dọc theo đường đá vụn lên núi, trong lúc đi Viên Nhị bình tĩnh nói cho Bạch Linh Miểu về rắc rối của họ.
"Muốn trở thành Diêm La Vương phải có Sổ Sinh Tử, nhưng Sổ Sinh Tử bị giống trên triều đường của Diêm Vương Điện. Diêm Vương Điện cực kỳ nguy hiểm, lúc chúng ta lại đây có mấy trăm người, nhưng cuối cùng chỉ còn lại mười một người.”
Giọng Bạch Linh Miểu cao vút:
"Mấy trăm vị Tâm Tố?!"
“Không thể nào, là một vài cung phụng, nô bộc, người nhà thôi.”
“Vậy bọn họ đâu?”
"Chết rồi."
Tóc đẹp nhẹ đung đưa theo cái lắc đầu của cô:
“Đây là tuyệt đối không thể nào, nơi này không có Thiên Đạo tử vong, không chết được."
"Hừ! Diêm Vương ngươi chết vào canh ba thì ai dám giữ người tới canh năm. Sổ Sinh Tử bị Phán Quan cầm, bút Phán Quan vạch một cái, mặc kệ ngươi là Thiên Đạo hay không đều bị rút hồn phách đánh vào mười tám tầng địa ngục!"
Nói đến đây, Viên Nhị cười lạnh với Bạch Linh Miểu:
“Sao? Bây giờ quay về còn kịp.”
“Tâm Tố này nói Sổ Sinh Tử có thể rút hồn phách của người?” Nghe Viên Nhị nói khiến Bạch Linh Miểu sinh ra hoài nghi.
Nghe ý tứ thì dường như đang nói Diêm Vương Điện này là thật?
Tuy đối phương khẳng định nhưng Bạch Linh Miểu không tin, bởi vì nếu bọn họ nói là thật thì Vô Sinh Lão Mẫu chưởng quản tử vong thành ra cái gì?
"Chẳng lẽ thật sự có Diêm Vương Điện?" Nhị Thần thay Bạch Linh Miểu hỏi ra ý tưởng trong lòng.
"Tự nhiên là có, nếu không thì ta nhờ các ngươi hỗ trợ cái gì? Không chỉ có Diêm Vương Điện, mười tám tầng địa ngục đều có! Biết con đường chúng ta đang đi là cái gì sao? Là đường Hoàng Tuyền!”
Thác Bạt Đan Thanh đi cùng nghe vậy rùng mình, cúi đầu nhìn đường lát đá dưới chân, hắn ta khủng hoảng nhìn bốn phía, cảm thấy mình đi theo dường như là sai lầm.
Tiếp theo không ai nói chuyện, tất cả mọi người lặng lẽ đi về phía trước, nhưng trong lòng đều nâng cao cảnh giác.
Đường núi này rất dài, nhưng dài tới mấy cũng có cuối, một cửa hang đen như mực nhanh chóng xuất hiện trước mặt họ.
Trên hang núi có đôi liễn, vế trên là: Dương gian tam thế, thương thiên hại lý đều do ngươi. Vế dưới là: Âm tào địa phủ, từ xưa đến nay bỏ qua ai. Vế giữa: Ngươi có thể đến.
Âm phong từ bên trong thổi ra giống như bọc khí lạnh khiến mọi người toàn thân nổi da gà.
Nhìn thấy sắc mặt của Bạch Linh Miểu, Viên Nhị cầm đầu lạnh lùng cười: “Đây là quỷ môn quan, như thế nào? Dám đi vào sao?"
Bạch Linh Miểu cẩn thận quan sát đôi liễn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Đây không phải là quỷ môn quan, nếu đây là quỷ môn quan thì đôi liễn này đã viết sai, thế đạo hiện giờ căn bản không có báo ứng.”
Bạch Linh Miểu nói xong mang theo Bạch Lư khác đi vào trong, trên nóc hang lởm chởm đá giống như tiểu quỷ giương nanh múa vuốt.
Trên mặt đất lơ lửng làn khói như có như không phủ lên cổ chân của mọi người, tối đen mơ hồ kéo dài xuống dưới, thoạt trông nơi này rất sâu.
Hang rất lớn và trống rỗng, nên Viên Nhị nói chuyện có tiếng vọng:
“Đi xuống dưới đi, nơi này đã bị chúng ta dọn dẹp, vào âm ty mới có thứ chúng ta đối phó không được, Diêm Vương Điện cũng ở Phong Đô Thành.”
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, dọc đường thường nhìn thấy xác chết và xương khô nằm dưới đất, hiển nhiên là người lúc trước được Tâm Tố mang tới, bọn họ đều chết ở nơi này.
"Xem ra bọn họ nói những thứ đó xác thực không có lừa chúng ta, nơi này thật sự có thứ gì có thể khiến tử vong trở về."
Nghe Nhị Thần nói, Bạch Linh Miểu nhíu mày, trong lòng cực kỳ cảnh giác tiếp tục tiến lên trước.
Không biết đi bao lâu, khi thấy trong bóng tối hỗn độn xuất hiện một bức tường to lớn hùng vĩ tỏa ánh sáng xanh nhấp nháy, Bạch Linh Miểu biết đã đến âm ty.
So với Phong Đô đầy lỗ đen kỳ lạ mà Lý sư huynh tả thì âm ty ở đây rõ ràng càng giống thật sự, ít nhất là một tòa thành.
Lúc này, tiếng két két khiến người rét run vang lên, cửa sắt lớn chậm rãi mở ra.
Làn khói tuôn ra, một vài thứ tụm năm tụm ba đi ra tường thành.
“Suỵt! Nằm sấp xuống, đừng để chúng nó thấy!”
Nghe Viên Nhị nói, Nhị Thần xoay người, tứ chi chấm đất, giống như dã thú nằm sấp trong làn khói.
Mắt thú khổng lồ xuyên qua làn khói nhìn thấy từng hàng người kỳ lạ cầm đèn lồng ố vàng rách rưới, những người này cực gầy cực cao, mặc đồ rách, bởi vì quá cao nên từ bả vai trở lên đều bị giấu trong bóng tối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận