Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 333: Nữ Nhân Sơn (2)

Tiếng vó ngựa, tiếng người hô hào, tiếng lừa kêu không ngừng vang lên bên tai, Lý Hỏa Vượng thậm chí còn có một loại ảo giác rằng mình đang đi họp chợ.
Trong khu chợ nhộn nhịp này, rất nhiều người Thanh Khâu ăn mặc hoàn toàn khác với những người Hậu Thục, đang ở trong đó hô to gọi nhỏ, bận rộn công việc của mình.
Súc vật rất nhiều, phân và nước tiểu cũng nhiều, mùi đặc trưng của súc vật xộc vào trong mũi những người khác khiến ai nấy đều cau mày lại.
Không biết có phải là do phơi nắng thời gian dài hay không mà điểm khác biệt lớn nhất giữa người Thanh Khâu và người Hậu Thục chính là mặt của bọn rất đỏ, cho dù là nam hay nữ, già hay trẻ, trên mặt đều bị nám da rất nặng.
Dáng người của người Thanh Khâu bọn họ đa số thường thấp hơn đám người Lý Hỏa Vượng một chút, tóm lại chính là nhìn thế nào cũng thấy khác nhau.
Trên người mỗi người bọn họ đều khoác đủ loại áo da thô kệch, trên bím tóc của nữ nhân còn có trên vùng eo của nam giới đều buộc một số xương vụn đã được mài thành hình tròn.
Ở đây ngoài xương và da ra, những thứ còn lại có thể dùng cỏ bện thì về cơ bản đều sẽ dùng cỏ, giày cỏ, mũ cỏ thậm chí là làn cỏ đều được bán.
Đoàn người Lý Hỏa Vượng đương nhiên đã thu hút sự chú ý của người Thanh Khâu, đối mặt với những người lạ xứ khác, ai nấy đều mang theo ánh mắt cảnh giác và lạnh lùng quan sát đoàn xe này.
“Cạch!” Trên chiếc thớt phía dưới sạp cỏ bên cạnh, một con dao rựa được giơ cao lên rồi chém mạnh xuống, chặt đôi một chiếc đầu chó gớm ghiếc trụi lông thành hai nửa.
“Grừ…” Màn Thầu cụp đuôi và tai xuống, vội vàng sợ sệt chui xuống gầm xe bò kéo.
"Đệ thực sự là người Thanh Khâu? Tại sao ta cảm thấy đệ và bọn họ trông không giống nhau lắm.” Tầm mắt của Lý Hỏa Vượng xuyên qua nón vành nhìn về phía Tôn Bảo Lộc bên cạnh.
"Bởi vì... mẹ đệ là người từ nơi khác đến." Tôn Bảo Lộc nói đến đây, thần sắc có chút ảm đạm, nhưng rất nhanh ánh mắt lại lập tức sáng lên, vội vàng xuyên qua đám người chạy về phía trước.
Cậu ấy chạy đông chạy tây trong đám người, cuối cùng kích động ôm lấy một người Thanh Khâu có khuôn mặt già nua và nói gì đó.
Khi đến gần, Lý Hỏa Vượng mới phát hiện lời mà bọn họ nói, mình lại nghe không hiểu.
"Những nơi khác đều có thể giao lưu với nhau, nhưng chỉ có vùng tồi tàn này lại có ngôn ngữ của riêng mình.” Lý Hỏa Vượng có chút cạn lời, điều này chắc chắn sẽ gây ra không ít phiền toái cho hành trình tiếp theo ở Thanh Khâu.
Sau khi hàn huyên một hồi với người đó, Tôn Bảo Lộc quay lại trước mặt Lý Hỏa Vượng, mang theo chút kích động mà nói: “Lý sư huynh, không sai đâu, người đó chính là người của tộc đệ, người nhà của đệ ở phía trước không xa.”
"Được rồi, có không xa thế nào thì cũng phải đi từng bước từng bước đến đó, đệ giúp bọn huynh mua một ít đồ ăn trước đi, lương thực trên đường không đủ nữa rồi.” Lý Hỏa Vương quan sát chợ nhộn nhịp xung quanh và nói.
Hiện tại, ngôn ngữ của người Thanh Khâu này khác với ngôn ngữ của bọn họ, vì vậy về việc thương lượng mặc cả này phải nhờ đến người biết tiếng Thanh Khâu như Tôn Bảo Lộc mới được.
Tôn Bảo Lộc gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý, đang định quay người len vào đám đông náo nhiệt này.
Có điều Lý Hỏa Vượng đã ngăn cậu ấy lại. "Chờ một chút đã, nơi này có chỗ nào ăn cơm không? Những người khác đói bụng rồi, nghỉ ngơi chút trước đi."
Rất nhanh, mọi người đã đến một quán mì, phía trong lều cỏ đều được treo từng sợi mì màu xanh, như thể bọn họ đã đi vào một khu rừng.
Nghe Tôn Bảo Lộc nói rằng một nhóm người ăn một nồi, muốn ăn mì thì tự nấu, ăn bao nhiêu nấu bấy nhiêu, thịt băm thì đến chỗ chủ tiệm, thu tiền theo phần ăn.
Đây là một cách ăn đặc sắc của Thanh Khâu, mặc dù những người khác đều chưa từng thấy qua, nhưng điều này cũng không gây cản trở đến việc bọn họ ăn uống ngon miệng, mì mang theo mùi thơm của cỏ, ăn kèm với thịt cừu băm cay, rất ngon miệng.
Quán mì rất náo nhiệt, người ăn mì rất nhiều, may mà có sự che chắn của các vắt mì nên những người ở gần đó cũng không nhìn thấy được dáng vẻ của đám người Lý Hỏa Vượng khi bọn họ cởi nón vành ra.
“Màn Thầu đâu?” Lý Hỏa Vượng ăn uống no nê xong, đột nhiên phát hiện con chó đã đột nhiên biến mất.
Lúc vừa quay đầu lại tìm, cậu liền nhìn thấy Màn Thầu ngặm thứ gì đó đi xuyên qua dưới cánh rừng mì.
Nó nhả đồ vật trong miệng ra bên chân Lý Hỏa Vượng, sau đó ngồi xổm xuống, thè lưỡi vẫy đuôi, thỉnh cầu Lý Hỏa Vượng khen thưởng.
“Đây là cái gì?” Lý Hỏa Vương nhìn một mẩu xương trắng dưới chân, vô cùng kinh ngạc mà hỏi.
Những người khác không biết nhưng người bản địa như Tôn Bảo Lộc rõ ràng nhận ra, cậu ấy vội vàng giải thích: “Lý sư huynh, đây là xương ngựa, người Thanh Khâu nuôi ngựa chắc chắn cũng ăn thịt ngựa, mùi vị không tồi đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận