Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 546: Đàn ông (2)

Lý Hỏa Vượng ngẩn người, đối phương đang xúi cậu bỏ chạy?
"Thác Bạt huynh, có phải huynh biết chuyện gì không?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng hỏi thăm, Thác Bạt Đan Thanh bất đắc dĩ khe khẽ thở dài một hơi, không nói gì, tay chỉ phía trước ra hiệu bước nhanh theo kịp.
“Đã lấy được Tâm Trọc rồi, chắc Ký Tướng sẽ không xảy ra chuyện chứ? Lỡ như có chuyện gì thì ông ấy đồng ý cho ta tình báo liệu có ấy được không?”
Liên tưởng đến năng lực của Tâm Trọc, hành động hoảng loạn của Ký Tướng, Lý Hỏa Vượng cứ cảm giác Giam Thiên Tư lần này ovọi vàng muốn Tâm Trọc dường như định sử dụng năng lực của Tâm Trọc làm chuyện to lớn gì.
Nhưng làm người mới gia nhập Giam Thiên Tư, Lý Hỏa Vượng không biết bên trên rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Lý Hỏa Vượng cũng không cần tìm hiểu làm gì, loại chuyện này tạm thời không dính líu gì tới cậu.
Lý Hỏa Vượng nhìn thoáng qua Hồng Đại lo được lo mất đi bên cạnh, cậu bước nhanh hơn đi theo Thác Bạt Đan Thanh vào trong thôn.
Đoàn người đi thật sự nhanh, không lâu sau đã đến đầu thôn, sương mù trắng ngoài thôn dần tán, Liễu Tông Nguyên đeo mặt nạ lại gần hơn.
“Ký Tướng đại nhân, như thế nào? Làm xong chưa?” Liễu Tông Nguyên dào dạt hứng thú đánh giá đồng bạn có chút chật vật của mình.
“Tiểu Liễu Tử, đi kêu xe ngựa qua đây, ta muốn nghỉ tạm.” Trên khuôn mặt trắng nõn mập mạp của Ký Tướng lộ ra một chút uể oải, nói chuyện thều thào.
"Nếu các ngươi quay về thì lão tử không theo các ngươi trở lại Ngân Lăng. Nhị Ngưu, hãy nhớ là nợ ân tình giữa chúng ta đã thanh toán xong, về sau ngươi có quỳ xuống cầu lão tử, lão tử cũng lười giúp ngươi.” Thân Đồ Cương nói xong lời này liền bước đi.
Lý Hỏa Vượng thấy cảnh này, vội tiến lên mấy bước che ở trước mặt Thân Đồ Cương:
"Thân Đồ huynh, cho hỏi một chuyện được không?”
Thân Đồ Cương hơi cau chân mày rậm, nhưng không như mọi khi buông lời tục tĩu:
“Hỏi nhanh lên, lão tử còn có việc gấp.”
Lý Hỏa Vượng dời mắt xuống nhìn trống da của đối phương:
“Nghe nói người Khiêu Đại Thần xưa nay đều là nô lệ của Tiên gia, cả đời đều không được giải thoát, nhưng ta thấy Thân Đồ huynh dường như không giống, có thể báo cho biết là tại sao không?”
Lúc nãy Lý Hỏa Vượng đã phát hiện, người này hát Bang Binh Quyết khác với Bạch Linh Miểu hát, ca từ không có chút xíu tôn kính Tiên gia, chẳng những như vậy, trong ca từ mơ hồ mang theo uy hiếp.
Thân Đồ Cương khoanh tay trước ngực, nhìn thấu tâm tư của Lý Hỏa Vượng:
“Muốn hỏi thay đại muội tử phải không?”
Lý Hỏa Vượng không phủ nhận, nhẹ nhàng gật đầu. Nếu có thể thì cậu muốn thay đổi tình cảnh hiện tại của Bạch Linh Miểu.
Không dám nói hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Tiên gia, ít nhất cũng có thể giống như Thân Đồ Cương, chiếm quyền chủ động trong lúc giằng co với Tiên gia.
Thân Đồ Cương gật đầu, nghiêng người thì thầm vào tai Lý Hỏa Vượng.
Thân Đồ Cương càng nói, mắt của Lý Hỏa Vượng từ từ nở to, dường như cực kỳ kinh ngạc lời của đối phương:
"Thật sự như vậy?"
"Đi đây, về sau nếu có thể gặp lại thì ta mời ngươi ăn cơm.” Thân Đồ Cương đâm mạnh vào miệng vết thương trên ngực của Lý Hỏa Vượng, xoay người đi ra tầm nhìn của mọi người.
Cùng lúc đó, xe ngựa chạy nhanh tới, vội thu về vẻ khiếp sợ trên mặt, đi theo người khác nhanh chóng lên xe.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng cân nhắc phương pháp mà đối phương mách cho mình, Hồng Trung ở bên cạnh nói chuyện làm cậu ngước mặt lên:
"Lý Hỏa Vượng, mau tỉnh lại, đừng nghĩ nữa, tại sao phía đối diện của ngươi có thêm một người?”
Lý Hỏa Vượng vụt ngẩng đầu, phát hiện đó là một người đàn ông gầy trơ xương, quần áo tả tơi, cậu vô cùng chắc chắn người này căn bản không phải chung nhóm với mình.
Khoảnh khắc nhìn thấy người này thì Hồng Đại có phản ứng lớn nhất, hai mắt trợn tròn, biểu cảm cực kỳ hoảng sợ.
“Sao ngươi đi ra được?”
Người đàn ông đầu tiên là nhìn xung quanh một vòng những người khác đang nhìn mình, đờ đẫn mở miệng nói: "Ta bỗng nhiên nhớ ra hình như ta cũng là Tâm Trọc, ta khiến nữ nhân này giấu ta đi, muốn vào trong nhìn xem có người nhà của ta không, kết quả bị nàng ta quên, sau này ta cũng quên luôn.”
"Giết hắn!"
Sát khí bộc phát, vũ khí của mọi người chớp mắt đâm về phía người đàn ông ăn mày kia.
Lý Hỏa Vượng phản ứng nhanh nhất khiến Tâm Trọc nam chú ý, hắn sâu thẳm nhìn Lý Hỏa Vượng rồi thân thể nhanh chóng biến mất không thấy.
Khoảnh khắc đôi mắt của hắn biến mất, Lý Hỏa Vượng cảm giác miệng lạnh lẽo, mặt nạ đồng tiền bị Tâm Trọc giấu đi!
Nhưng giây tiếp theo, Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, giờ không phải lúc suy xét việc này, cậu đang có một việc cực kỳ quan trọng cần hoàn thành!
Máu nóng từ sau gáy trào lên óc của Lý Hỏa Vượng, thân thể của cậu bắt đầu run lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn mọi người xung quanh, Ký Tướng, Hồng Đại, Thác Bạt Đan Thanh, Liễu Tông Nguyên.
Ầm!
Trong tích tắc, từ trên xuống dưới toàn thân Lý Hỏa Vượng đau nhức, lửa cháy hừng hực bao bọc cả người cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận