Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 341: Rời đi

Nếu nói rằng thứ duy nhất có thể ăn khớp với múa lân thì chính là những bàn chân phía dưới tấm vải trắng, còn có những bàn tay đang đỡ tấm vải trắng đó, dường như đang đồng thời nhảy múa theo một tiết tấu nào đó.
Mỗi lần nhảy múa và lắc lư, bên trong tấm vải lớn này đều ra phát ra âm thanh cán gỗ gõ vào nhau, như thể là nhạc đệm.
"Lý sư huynh, không có chuyện gì đâu, chuyện này đệ đã thấy qua từ nhỏ rồi, lúc đó cũng bị dọa phát khóc, sau này thấy nhiều lần rồi nên sớm đã quen.” Tôn Bảo Lộc muốn giúp Lý Hỏa Vượng xua tan những băn khoăn.
Lý Hỏa Vượng cảnh giác dùng tay kéo mặt nạ đồng thau trên mặt, cố gắng che chắn khuôn mặt mình nhiều thêm một chút.
"Đôi khi những thứ quen thuộc chưa chắc đã nhất định là an toàn, còn có, con lân này tại sao lại không có đầu?”
"Bởi vì bọn họ đều chưa xuất sư, đều chỉ là người học nghề thôi, chỉ có đại sư phụ múa lân mới có tư cách khoác đầu lân, đám tiểu tử này chỉ là nhân lúc trời tối không có ai nên ra ngoài luyện tập một chút thôi.”
Sau khi Tôn Bảo Lộc giải thích với Lý Hỏa Vượng xong, cậu ấy liền ngẩng đầu lên, gào hét với đoàn múa lân bên cạnh. Từ trong giọng điệu có thể nghe ra dường như là những lời cổ động gì đó.
Có điều, trong con lân không đầu này không ai đáp lại lời của Tôn Bảo Lộc, bọn họ giống như một con voi sớm đã chết nằm trên mặt đất, mang theo hoàn luật đặc biệt nào đó, từ từ đi ngang qua Lý Hỏa Vượng.
Một lúc sau, đoàn múa lân cuối cùng cũng rời đi, để lại bóng lưng mờ xa dần với Lý Hỏa Vượng.
"Lý sư huynh, huynh xem, không có chuyện gì cả, Thanh Khâu không giống với những nơi khác, có Trường Sinh Thiên che chở, những thứ tà ma kia không dám lỗ mãng đâu.”
Lý Hỏa Vương vẫn còn cảnh giác ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái, xoay người đi về phía trong lều trọ: “Trường Sinh Thiên của bọn đệ hẹp hòi như vậy sao? Chỉ che chở mỗi vùng này?”
"Chuyện này... dù sao người của tộc đệ nói như vậy.”
"Việc múa lân này đều là do sư phụ dạy cho đồ đệ rồi truyền từ đời này sang đời khác như vậy sao?”
"Không phải, đều là truyền thừa đấy, ở Thanh Khâu có một đám người chuyên dạy múa lân, nghe nói gọi là Vũ Sư Cung.”
“Vũ Sư Cung?” Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm lại từ này, cậu luôn cảm thấy mình đã nghe qua ở đâu rồi, nhưng hiện tại cậu có cố nhớ thế nào cũng không nhớ ra.
Đột nhiên, khi Lý Hỏa Vượng đang vắt óc suy nghĩ về vấn đề này, hòa thượng đang vạch ngón tay ra đếm bên cạnh cậu vội vàng giẫm chân và nói: “Đạo sĩ, không đúng! Đám múa lân kia không đúng.”
“Hả?” Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn vào ảo giác của hỏa thượng bên người này: “Cái gì không đúng?”
"Ngươi vừa rồi không đếm sao? Số lượng không khớp. Số bàn tay đỡ vải kia nhiều hơn nhiều so với số bàn chân phía dưới. Tay nhiều chân ít, không khớp số lượng. Đám người đó nhất định có vấn đề.”
“Đợi đã!” Lý Hỏa Vượng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cơ thể cậu ớn lạnh.
Nếu không phải hòa thượng nhắc nhở, suýt chút nữa cậu không phát hiện ra tại sao người múa lân lại tay nhiều hơn chân?
“Lý sư huynh?” Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đứng ở đó độc thoại nội tâm, Tôn Bảo Lộc có chút sợ hãi lui về phía sau mấy bước.
Ngay khi Tôn Bảo Lộc dự định nếu đối phương tiếp tục nói lung tung, mình sẽ lập tức trở về tìm những người khác mang xiềng xích đến, cậu ấy liền nhìn thấy Lý Hỏa Vượng chống nạng, tập tễnh đi vào bên trong.
"Bảo Lộc, hôm nay đừng ngủ nữa, hai chúng ta canh đêm.”
"Hả? À! Được được được.” Mặc dù không biết tại sao ở trong lều trọ mà cũng phải canh đêm nhưng Tôn Bảo Lộc vẫn làm theo.
Vào canh ba đêm nay, Tôn Bảo Lộc nhìn thấy Lý sư huynh ngồi canh không chớp mắt rồi đột nhiên đứng dậy, gọi dám người bọn họ bắt đầu lên đường.
Mặc dù những người khác hơi khó hiểu tại sao bọn họ lại đột nhiên lên đường vào ban đêm như vậy nhưng cũng làm theo. Bọn họ bớt đi một số vàng bạc, trên xe ngựa có thêm mấy bao lúa mì cùng với mười mấy con dê.
"Cái này ta giỏi, cái này ta giỏi. Lúc còn nhỏ đi xin cơm ta đã từng chăn dê cho một nhà tài chủ hai năm trời.” Dưới sự xung phong nhận việc của Lữ Trạng Nguyên, chức vụ chăn dê tạm thời do ông đảm nhiệm.
Dưới ánh trăng, bọn họ rời khỏi Nữ Nhân Sơn, Lý Hỏa Vượng thỉnh thoảng nhìn về phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị, cộng thêm cả một đêm không ngủ mệt mỏi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhìn thấy khuôn mặt này, tất cả mọi người đều cảm thấy có chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều không có tâm tư nói chuyện gì khác, bầu không khí trở nên có chút kìm nén.
Xuân Tiểu Mãn nghi hoặc cầm kiếm đi đến bên cạnh Tôn Bảo Lộc, thấp giọng nói: “Lý sư huynh sao vậy? Không phải huynh ấy vẫn luôn ở bên cạnh đệ sao? Trước đó còn vui vẻ cùng Bạch sư muội ra ngoài chơi, sao sau một đêm lại biến thành bộ dạng đức hạnh này?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận