Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 193: Là ai? (2)

Anh Tử ở một bên nhìn vết thương của Lý Hỏa Vượng, biểu cảm mang theo một chút giãy giụa, nàng lấy một cuốn sách bị sáp khô bao kín ra khỏi áo:
"Ân công, ngươi hãy ráng chịu đựng, để ta chữa thương cho.”
Anh Tử định đến gần nhưng Lý Hỏa Vượng bỗng phất tay hất văng cuốn sách kia ra:
“Mới rồi bên cạnh ta chỉ có nàng ở, hãy nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Hai tay Anh Tử run run siết chặt áo khoác của mình, thoạt trông cực kỳ sợ hãi: "Ta ... ta không thể nói ... bọn họ sẽ giết ta ...”
Lý Hỏa Vượng nhìn Anh Tử luôn cúi đầu, chợt phát hiện từ lúc gặp nàng đến bây giờ chưa từng đối diện với nàng.
“Hãy ngẩng đầu lên, nhìn ta.”
Nghe yêu cầu của Lý Hỏa Vượng, Anh Tử tỏ ra càng thêm thấp thỏm bất an.
Anh Tử luôn cúi gằm mặt, tầm mắt không ngừng trốn tránh, luôn không dám đối diện với Lý Hỏa Vượng.
“Rốt cuộc nàng sợ cái gì? Có phải nàng là nội ứng của những người này mai phục bên cạnh ta không?”
“Những lời nàng nói vào đêm qua thật ra là bậy bạ đúng chứ? Đám ác nhân quen thói tự hành mình như các ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"
“Không phải vậy, không phải ...” Hô hấp của Anh Tử rối loạn, dường như đang cố nhẫn nại cái gì.
"Nếu nàng không phải cùng một giuộc với bọn họ thì vừa rồi rốt cuộc ai tổn thương ta? Nói đi! Các ngươi giảng quy củ mà, đây là kiểu giảng quy củ của các ngươi sao? Các ngươi không làm ác sẽ chết sao?"
Nghe lời này, biểu cảm của Anh Tử cực độ giãy giụa, ngay cả môi cũng bị cắn chảy máu.
Khi Anh Tử định nói gì đó thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Hỏa Vượng và Anh Tử cùng quay đầu nhìn, trông thấy hai giáo chúng cao chừng hai mét, mặc áo đen và áo trắng, trông như môn thân yên lặng đứng đó.
Anh Tử hiểu rõ hơn Lý Hỏa Vượng việc hai người khổng lồ này xuất hiện có hàm nghĩa gì, thân thể nàng run rẩy đi hướng cửa.
“Làm gì vậy? Không thèm giả vờ, đây là hoàn toàn trở mặt rồi sao?"
Lý Hỏa Vượng nhắm mắt lại, cố gắng phục hồi nhanh.
Không thể khiến vết thương tiếp tục ác hóa, nếu không thì Đan Dương Tử sẽ đi ra.
Lý Hỏa Vượng bỗng cảm giác trên miệng vết thương có gì đó động chạm.
Cậu mở mắt ra thì thấy Màn Thầu.
Màn Thầu rũ hai lỗ tai lặng lẽ đến gần, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm vết thương trên người Lý Hỏa Vượng.
“Màn Thầu ơi là Màn Thầu, lần sau ngươi đừng ở lại trông nhà, hãy đi theo ta, bên cạnh ta thật sự không thể vắng người.” Lý Hỏa Vượng dùng tay vuốt đầu chó, lẩm bẩm.
Thân hình gầy gò của Màn Thầu bỗng rụt lại, quay đầu hướng cửa.
Nó không nhìn thấy có cái gì, tiếp tục cúi đầu liếm vết thương trên người Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cau mày cũng nhìn hướng cửa.
Cậu biết tại sao Màn Thầu quay đầu qua, bởi vì nó nghe thấy tiếng hét thảm.
Thính giác tăng cường rất nhiều khiến Lý Hỏa Vượng cũng nghe được âm thanh nhỏ xíu đó, nghe như tiếng hét của phụ nữ.
Liên tưởng đến Anh Tử bị mang đi, không khó đoán ra tiếng hét đó là của ai.
Trong mắt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút do dự, cuối cùng cậu ấn lưng chó, cắn răng chịu đựng đau nhức đứng lên.
“Hôm nay đủ thứ chuyện! Không thể cho ta yên lặng nghỉ ngơi sao?”
Cử động thân thể như bao tải rách, Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi ra ngoài.
Tiếng hét thảm càng lúc càng lớn, cuối cùng Lý Hỏa Vượng tìm được bọn họ trong một động đá vôi rộng rãi đến mức vọng lại âm thanh.
Hai cây móc đầy gai xỏ xuyên xương vai của Anh Tử, treo thân thể trần trụi của nàng lên.
Một trong hai giáo chúng Áo Cảnh Giáo vừa rồi, người áo trắng cầm hai lưỡi dao mỏng như cánh ve lăng trì nàng.
Tay trái của Anh Tử bị lóc chỉ còn xương, xương tay trắng phau rung rung đung đưa theo tiếng hét của nàng.
Vèo!
Lý Hỏa Vượng ném một chiếc móng tay ra ngoài, chặt đứt xiềng xích treo Anh Tử.
Thiếu nữ toàn thân máu thịt nhầy nhụa ngã mạnh xuống đất.
Lý Hỏa Vượng đi tới trước mặt Anh Tử, chắn tầm mắt của người khác thay nàng.
Lý Hỏa Vượng nghiêm khắc chất vấn Thủ Tam toàn thân cháy đen ở một bên:
“Người của Áo Cảnh Giáo các ngươi nói chuyện như gió thoảng bên tai hay sao? Ta chỉ hỏi ngươi, giao dịch giữa chúng ta rốt cuộc còn hiệu lực hay không?”
Thủ Tam nhìn Lý Hỏa Vượng xuất hiện ở nơi này thì hơi ngoài ý muốn, ngay sau đó khóe môi cong lên nghiền ngẫm:
“Ta vẫn nể mặt sư thái, chúng ta đương nhiên nói chuyện giữ lời, giao dịch vẫn có hiệu quả."
Nhìn Thủ Tam bình tĩnh nói ra những lời này.
Lý Hỏa Vượng mở miệng trả lời:
“Được, ta tin ngươi thêm lần nữa! Ta không muốn lại phát sinh chuyện giống như hôm nay, nếu chọc ta đường cùng thì nhường thân thể cho Đan Dương Tử, mọi người cùng nhau tiêu đời!”
Nghe lời uy hiếp của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Thủ Tam lộ ra một chút không vui.
Nhưng Thủ Tam e dè nhìn Lý Hỏa Vượng, cuối cùng không tỏ vẻ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận