Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1258: Hoàng đế

Lý Hoả Vượng nhìn bé trai mở to mắt, ngây ngô nhìn mình trong lòng Cao Chí Kiên, hắn cầm đũa nhúng vào nước canh rau rồi đặt vào miệng nó.
Lão thái giám ở một bên đang định tiến lên mở miệng ngăn cản, liền bị một ánh mắt của Cao Chí Kiên ép lui về sau.
Thái tử mũm mĩm dùng lưỡi liếm nước canh, phát hiện có vị cay, lập tức ngũ quan nhăn lại như cái bánh bao, oà khóc, tiếng khóc rất to và khoẻ mạnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai người đồng thời nhìn nhau cười, bầu không khí lập tức quay về như trước kia.
"Trong thôn vẫn ổn chứ?" Cao Chí Kiên đưa đứa bé đang khóc trong lòng cho thái giám ở một bên, hỏi Lý Hoả Vượng.
"Vẫn ổn, có ngân lượng mà đệ đưa tới, trong thôn sao có thể kém được." Lý Hoả Vượng dùng đũa gắp một miếng bướu lạc đà cho vào trong miệng, vừa ăn vừa nói.
"Ta nghe nói, Tôn Bảo Lộc đưa người nhà hắn từ Thanh Khâu đến thôn chúng ta rồi?" Cao Chí Kiên lấy một miếng màn thầu, nhúng vào một lớp dầu trong bát thịt kho tàu, cho vào trong miệng nhai.
"Không có chuyện này." Lý Hoả Vượng lắc đầu: "Trước đây không phải cỏ của Thanh Khâu có màu vàng sao, đệ ấy sợ ở Thanh Khâu không sống được nên mới từng có dự định này."
"Nhưng sau này cỏ Thanh Khâu đổi sang màu xanh rồi, đệ ấy đương nhiên sẽ ở lại Thanh Khâu tiếp tục chăn cừu với tộc nhân."
"Huynh đoán, nếu không đến mức vạn bất đắc dĩ, bọn họ có lẽ sẽ không tới thôn Ngưu Tâm, ngày tháng trồng trọt canh tác, đám người Thanh Khâu đó chưa chắc đã quen."
"Ồ, thì ra là vậy." Cao Chí Kiên gật gật đầu, vừa nâng bình rượu đầu hổ lên, thái giám ở bên cạnh liền vội vàng rót cho hắn ta: "Lý sư huynh, nào, chúng ta uống một ly."
Lý Hoả Vượng lắc đầu: "Không uống rượu, ta uống rượu rất dễ say, hơn nữa mùi vị của thứ này cũng không ngon, uống nó làm gì."
"Ha ha." Cao Chí Kiên ngẩng đầu, chậm rãi uống cạn ly rượu, nhắm mắt đặt bình rượu lên bàn.
"Rượu không phải là thứ uống vì mùi vị, đôi lúc trong lòng phiền não, đầu óc hỗn loạn, một chung rượu vào bụng có thể giúp đầu óc nghỉ ngơi, thoải mái ngủ một giấc."
"Đệ phiền não? Không phải pháp giáo không còn nữa rồi sao? Đệ còn phiền não cái gì?" Lý Hoả Vượng bưng canh cá hoa vàng màu trắng sữa lên, uống một bên mép.
Chuyến đi này vội vội vàng vàng, bây giờ hắn thực sự đã đói, bây giờ vội vàng ăn nhiều một chút, đợi khi ăn xong lại ngủ một giấc rồi quay về.
"Ài, phiền chứ, hoàng đế tốt đương nhiên là phiền, hôn quân thì ngược lại không cần phiền." Cao Chí Kiên nâng bình rượu lên lần nữa, rót rượu bên trong vào miệng, khuôn mặt hắn ta đã nổi lên một vệt hồng.
"Lý sư huynh, bây giờ tất cả mọi thứ đã yên ổn, sắp tới huynh dự định làm gì?"
"Còn có thể làm gì, không phải huynh là đạo sĩ sao." Lý Hoả Vượng vỗ vỗ đạo bào màu đỏ trên người mình: "Đạo sĩ đương nhiên phải tu tiên rồi, nói không chừng ngày nào đó tam hoa tụ đỉnh, vũ hoá đăng tiên, thực sự trở thành thần tiên."
"Ha ha ha, Lý sư huynh, nếu huynh không nói thì ta thực sự quên mất đó, huynh vẫn là đạo sĩ mà." Cao Chí Kiên bật cười lớn.
"Sao thế? Đạo sĩ ta lẽ nào là giả?" Lý Hoả Vượng cũng bật cười.
"Thật, chắc chắn là thật." Cao Chí Kiên xoay người, nhìn lão thái giám ở một bên: "Đại Bạn, dặn dò xuống dưới, đưa một bộ đĩa đến đây cho Lý sư huynh của ta, Lý sư huynh của ta nhất định là đạo sĩ thật."
Lý Hoả Vượng khẽ cười cầm lấy chiếc bát nhỏ ở một bên rồi rót rượu cho mình, chạm với bình rượu của Cao Chí Kiên, ngẩng đầu uống cạn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ý cười trên mặt Cao Chí Kiên càng rõ, cướp lấy chung rượu từ trong tay thái giám, đích thân rót rượu cho Lý Hoả Vượng.
Rượu ngon món ngay, hai người càng ở chung càng hoà hợp, như thể lại một lần nữa quay về thời điểm sau khi rời Thanh Phong Quan, đến Đại Lương.
Sau khi ăn no uống say, Lý Hoả Vượng mơ mơ màng màng, mặc dù hắn có cách khiến bản thân không say, nhưng hắn không muốn.
"Được rồi, hôm nay uống đến đây thôi." Lý Hoả Vượng đệm chân khoác vai với Cao Chí Kiên.
"Chỗ này của đệ có chỗ ngủ không? Huynh buồn ngủ rồi." Lý Hoả Vượng ngáp một cái.
"Có, đương nhiên có, Đại Bạn đưa Lý sư huynh của ta đến tẩm cung."
Lý Hoả Vượng lắc lư xoay người, dưới sự dìu đỡ của hai thái giám, hắn đi về phía tẩm cung.
Lúc sắp đi tới cửa, Lý Hoả Vượng đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, lại xoay người lại: "Bữa rượu này suýt chút nữa khiến huynh quên chuyện chính rồi."
"Ờ thì… Í, ta vừa định nói cái gì?" Lý Hoả Vượng dùng tay vỗ vỗ đầu mình: "Ồ, đúng rồi, bên phía Đại Tề không có gì ăn, đệ nhớ đừng quên phân phát lương thực cứu trợ thiên tai, chỉ chuyện này thôi."
Lý Hoả Vượng nói rồi tiếp tục bước ra ngoài, ngay lúc hắn vừa bước đến cửa đại điện, sau lưng liền truyền tới giọng nói của Cao Chí Kiên: "Lý sư huynh, những chuyện khác ta đều có thể đồng ý với huynh, nhưng chuyện này e rằng không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận