Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 220: Sư nương

Với nhịp trống đầy tiết tấu, Bạch Linh Miểu bắt đầu đi vào phòng.
Cảm giác được có người tới gần, con mắt bị tóc trắng che chắn của lão phụ nhân kia lộ ra hoảng sợ.
Giây sau, từ hoảng sợ lại biến thành cực độ hận ý:
“Trả nhi tử lại cho ta!”
Bà ta giang hai tay định nhào lên, nhưng thân thể bị xích trói nên không thực hiện được, bà ta cứng ngắc ở nơi đó, kéo căng sợi xích.
Mũi thú dài mảnh vươn ra từ mũ trùm đỏ của Bạch Linh Miểu, không ngừng ngửi lão phụ nhân, tiếng gầm như dã thú liên tục phát ra.
“Nhi ơi!” Biểu cảm của lão phụ nhân từ oán hận chuyển sang cầu xin: “Nhi ơi, là lỗi của nương, là lỗi của nương!”
Mọi thứ rút về khăn trùm, lại rung rung, một cái đuôi thò ra từ dưới váy của Bạch Linh Miểu, Đại Thần ở ngoài phòng đổi câu.
“Hồn người về trên thân người, hồn ngựa quay về trên thân ngựa.”
“Người được chân hồn ăn cơm no, ngựa được chân hồn có thể chạy nhảy.”
"Bàn bát tiên tử địa thượng phóng, tinh tú kỳ phiên an bên trên."
“Ngũ sắc kỳ ngũ sắc phiên, ngũ sắc kỳ phiên hồng bạch bạch thanh lan!”
Cùng với tiếng trống, Bạch Linh Miểu bắt đầu quay quanh lão phụ nhân, đi theo thứ tự, một số cờ giấy gấp bằng giấy vàng cắm xuống cỏ khô dưới đất.
Lão phụ nhân bỗng cứng đờ, ngã xuống đất, thân thể không ngừng run lên, biểu cảm cực kỳ thống khổ.
Triệu Tần đứng ngoài cửa xem cực kỳ đau lòng, nhưng hiện tại loại tình huống này, ông căn bản không dám tùy tiện đánh gãy.
Ngay sau đó tiếng trống trở nên dồn dập, bảy nén nhang trầm đã được đốt cháy xuất hiện trong tay Bạch Linh Miểu.
Đầu nhang bốc khói chĩa xuống, đâm vào cổ họng của lão phụ nhân.
“Ui!”
Ngoài phòng liên tục vang tiếng hút ngụm khí, các tiêu sư đều là người luyện công phu, bình thường bị thương không chớp mắt cái nào, nhưng bảo họ chịu đựng bị nhang đâm thì chưa chắc chịu nổi.
“Ọe!” Lão phụ nhân muốn nôn, lại bị một chiếc khăn tay đỏ phủ lên mặt.
Mọi người quan sát Bạch Linh Miểu định làm gì thì một giọng nói trầm thấp từ phương xa vang lên.
"Tiểu Mãn! Bạch Linh Miểu!" Đó là giọng của Lý Hỏa Vượng.
Tiếng trống bỗng nhiên có chút bất ổn, thần điều thay đổi.
“Sắp đi tặng ngươi ba tiếng trống, tặng ngươi tiếng trống đi tu Tiên!”
“Tặng ngươi một dãy lại một dãy, tặng ngươi một núi lại một núi!”
"Biệt khiếu đệ mã thụ triết đăng. Ngươi nếu còn không đi là ta tát! Thùng thùng thùng!”
Nguyên bài thần điều này là bài Xuất mã tiên tống thần, bí thuật huyền học thất truyền của Đông Bắc đạo Tát Mãn.
Ba tiếng trống ngừng, dị tượng phát sinh trên người Bạch Linh Miểu lập tức ngừng lại.
Bạch Linh Miểu phục hồi bình thường rõ ràng nghe được tiếng kêu của Lý Hỏa Vượng, vội giật khăn trùm đỏ xuống, bước nhanh đi ra phòng ở.
Bạch Linh Miểu giật lấy trống từ tay Đại Thần, lại phủ khăn lên đầu ả, Bạch Linh Miểu vội nghênh đón Lý Hỏa Vượng mang theo đám người lại đây.
Bạch Linh Miểu mỉm cười hỏi:
“Lý sư huynh xuống núi rồi? Giải quyết xong hết việc chưa?”
Bạch Linh Miểu với tính cẩn thận nhìn thấy hai thanh kiếm mà Lý sư huynh cõng trên lưng.
“Ừ, cũng ổn rồi, ta nghe bọn họ nói muội đến đây trừ tai họa? Sao, làm xong chưa?” Lý Hỏa Vượng nói rồi kéo Bạch Linh Miểu, nhìn đám người ở xa.
“À thì ... chưa, muội nghĩ bà ấy còn đụng phải thứ gì khác, kết quả không có cái gì, muội thử mấy cách rồi nhưng vẫn không biết bà ấy bị sao.”
Khi bọn họ lại vào phòng, Triệu Tần đang cẩn thận dìu thê tử đứng lên.
Triệu Tần nhẹ giọng gọi mấy lần nhưng thấy thê tử không có phản ứng, ánh mắt ông sốt ruột nhìn về phía Bạch Linh Miểu.
"Cô nương, nội nhân của lão phu rốt cuộc bị gì?!”
Trong giọng nói của Triệu Tần rõ ràng mang theo tức giận, nhưng đây cũng là tự nhiên, nhìn thấy thê tử của mình bị hành hạ như vậy, kết quả không khác gì lúc trước nên đương nhiên ông tức giận.
Lý Hỏa Vượng quan sát bộ dạng ngơ ngác của lão phụ nhân, trên mặt cậu lộ ra một chút mệt mỏi nói với Bạch Linh Miểu:
“Đi thôi, nếu không chữa được thì đừng chữa, chúng ta không thiếu năm mươi văn tiền."
"Đợi đã!" Tùy theo hai chữ này thốt ra từ miệng Triệu Tần, người của toàn bộ tiêu cục ánh mắt hằn học xúm lại.
Lý Hỏa Vượng lạnh lùng nhìn hết thảy, một tay chậm rãi nắm chuôi kiếm sau lưng.
Keng!
Mũi kiếm ra khỏi vỏ một tấc, người xung quanh bắt đầu khí huyết dâng lên, giống như đứng giữa chiến trường.
Cảm thụ khác lạ này khiến Vương Thành Hưng ở một bên nhất thời sắc mặt trắng bệch, hắn biết đây là gặp phải rắc rối lớn.
Vương Thành Hưng bôn ba quanh năm, từng nghe nói có một đám người sở hữu thần thông thần bí khó lường, rất khó phân biệt đám người này là thiện hay ác, nếu gặp gỡ phải tập trung tinh thần cao độ, lần này e rằng đụng tới chính chủ.
"Lý sư huynh! Huynh đừng như vậy, là chúng ta không đúng ... " Bạch Linh Miểu vội vàng kéo ống tay áo của Lý Hỏa Vượng.
Mũi kiếm vào vỏ, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng định xoay người rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận