Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1322: Thăm viếng (2)

“So với những chuyện cậu đã làm thì chút tiền cơm nước đó không là gì cả, bọn họ thà tiêu một ít tiền còn hơn gây thêm phiền toái, nếu không thì thành tích sự nghiệp sẽ mất hết.”
"Không! Ta không tin! Ngươi gạt người! Ta chữa khỏi bệnh thì bọn họ dựa vào cái gì nhốt ta?”
Ba Nam Húc ngả người về phía sau, rồi hơi nghiêng về phía trước:
“Tôi nói dối? Nhóc, tôi cần lừa cậu sao?”
“Lúc trước tôi dặn cậu đề phòng Thanh Vượng Lai, kết quả cậu bị nhốt trong này, còn cậu ta đâu? Cậu không nói Thanh Vượng Lai lừa mình, ngược lại vu vạ cho tôi?”
Sau khi Lý Hỏa Vượng bình tĩnh lại một lúc, hắn bắt đầu nghiêm túc hỏi Ba Nam Húc nguồn gốc tin tức này.
"Đừng hỏi tin tức này từ đâu đến, tự cậu cũng có thể phán đoán ra, đây không phải là lần đầu tiên, tục ngữ nói việc không quá ba lần, cậu hãy suy nghĩ xem, bọn họ có lý do gì làm như vậy sao? Đây là bản chất con người."
“Chúng tôi có thể giúp cậu, đưa cậu ra ngoài, nhưng cái giá phải trả là cậu hoàn toàn tách khỏi Thanh Vượng Lai, về phe chúng tôi.”
Nghe xong lời này, Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng hiểu được đối phương lần này muốn làm gì với mình, cô ta đến lôi kéo người.
Dù hơi động lòng nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn quyết định thử lại:
“Ngươi luôn nói Thanh Vượng Lai không đáng tin cậy, vậy Triệu Song Điểm đáng tin cậy sao?"
“Nguy cơ Bạch Ngọc Kinh lần trước, lúc đó các ngươi ở đâu? Thanh Vượng Lai không có mặt, các ngươi cũng không, các ngươi chỉ bằng Thanh Vượng Lai một nửa."
“Tôi không nghe hiểu cậu đang nói khùng điên cái gì, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu không ở bên chúng tôi thì sao cậu biết chúng tôi không làm gì cả? Chẳng lẽ thứ cậu thấy tận mắt thì nó mới tồn tại? Chuyện phát sinh ở nơi khác trên Trái Đất lẽ nào không tồn tại.”
"Không, ta không tiếp thụ." Lý Hỏa Vượng nửa tin nửa ngờ đối với tin tức của đối phương nên từ chối lời mời.
"Ta bị bệnh, ta bị bệnh tâm thần và ta cần được điều trị. Giờ mọi chuyện đã qua thì ta còn ra ngoài làm gì? Trước khi khỏi bệnh ta sẽ không ra ngoài.”
Ba Nam Húc dùng tay kéo quai hàm đầy hình xăm của mình, lưỡi phân nhánh thè ra khỏi miệng, lắc nhanh rồi thụt về:
“Bạn gái của cậu không đáng sao? Nghe nói cô ấy đã xuất viện, đang ở nhà nghỉ ngơi, tình trạng cũng dần dần cải thiện."
Lý Hỏa Vượng nắm chặt hai tay, chậm rãi lắc đầu, chớp chớp mắt: “Không đáng."
"Khốn kiếp, cậu đúng là một tên cặn bã."
Ba Nam Húc đứng dậy và nói: “Được rồi, nếu cậu không đồng ý thì thôi.”
"Đã không còn giá trị nữa, bây giờ Dương Na của cậu có ở trong tay Thanh Vượng Lai thì cũng không sao chứ?"
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt co lại đến mức cực nhỏ, mu bàn tay lộ rõ gân xanh:
“Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì! Ngươi thật sự cho rằng ta không thể thoát ra sao? Ta có thể cứu Bạch Ngọc Kinh, nhưng cũng có thể tiêu diệt nó!"
“Đừng nổi cáu với tôi, chuyện không phải do bố làm, nuốt cục tức vào bụng đi, chờ ra ngoài nói với Thanh Vượng Lai.”
Ba Nam Húc nói xong liền rời đi, không nói khi nào sẽ ra tay, cũng không nói cần Lý Hỏa Vượng phối hợp như thế nào.
Nhưng cả Lý Hỏa Vượng và Ba Nam Húc đều hiểu rằng hai bên đã đạt được sự đồng thuận.
Lý Hỏa Vượng lại bị còng tay xiềng chân đưa về phòng mình.
Ngồi trên giường, Lý Hỏa Vượng nghĩ tới tin tức Ba Hủy vừa tiết lộ cho mình, hắn đè nén sự bất an trong lòng, bắt đầu đoán Thanh Vượng Lai rốt cuộc muốn làm gì.
"Hắn muốn dùng Dương Na uy hiếp ta?! Nhưng tại sao? Hắn rốt cuộc không giả vờ nữa? Rốt cuộc hắn muốn làm gì?”
Môi Lý Hỏa Vượng run rẩy chợt há to cắn mạnh vào mu bàn tay, trong mắt hiện lên hung quang: “Ta sẽ giết hắn! Ta muốn giết hắn! Ta nhất định phải giết hắn!"
Càng ở lâu trong ngục giam Bạch Tháp thì cơn giận trong lòng Lý Hỏa Vượng càng mãnh liệt, khi sắp đến đỉnh cao, hắn định vượt ngục thì bên Ba Hủy rốt cuộc có động tĩnh mới.
Hôm nay là Tết Trung Thu, người bệnh tâm thần cũng ăn bánh trung thu, bánh trung thu do chính tay người bệnh làm, không chỉ tiết kiệm công sức mà còn giúp người bệnh được tham gia và cảm nhận không khí lễ hội, một mũi tên giết hai con chim.
Mặt trước của bánh trung thu có viết dòng chữ ‘Trại giam tâm thần Bạch Tháp’, chính giữa bánh có hình đầu người, bên trong là hai con rắn quấn cây gậy.
Bánh có nhiều nhân, như phô mai sữa, táo xanh và mận xanh, sô cô la cà phê, mật đào Thiết Quan Âm, khoai môn tím trứng chảy, nhưng Lý Hỏa Vượng không hề hứng thú chút nào.
"Chúng ta ăn một cái đi. Trung Thu sao có thể không ăn bánh trung thu." Y tá đặt một miếng bánh trung thu khoai lang tím vỏ dẻo vào tay Lý Hỏa Vượng: “Tôi biết cậu nhớ nhà, ai cũng nhớ. Hãy phối hợp tốt với việc điều trị, sau khi khỏi bệnh thì có thể đoàn tụ với gia đình."
Trong phòng nghỉ treo đầy giấy màu, càng ở nơi như vậy thì càng chú trọng không khí ngày lễ. Nhưng Lý Hỏa Vượng hoàn toàn không có cảm giác đó, hắn chết lặng nhét bánh vào miệng rồi nhai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận