Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 324: Thu hoạch (1)

Bạch Linh Miểu rất hiển nhiên hiểu được nguyên nhân Lý Hỏa Vượng làm như vậy: “Lý sư huynh, thực sự phải làm như vậy sao? Đau lắm, với lại nếu làm như vậy, sau này người khác sẽ không thể dùng Đại Thiên Lục được nữa.”
Lý Hỏa Vượng kiên định gật đầu:
“Không sai, ta chính là muốn có hiệu quả như vậy.”
Lần này là Xuân Tiểu Mãn mất đi cánh tay, lần tiếp theo có trời mới biết là ai.
Đại Thiên Lục rất dễ dàng sử dụng, khẳng định sẽ có người bắt chước, nếu đã như vậy còn không bằng triệt để giấu Đại Thiên Lục ở dưới da của mình, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Bạch Linh Miểu cắn chặt môi làm theo, cùng với đôi bàn tay trắng nõn không gì sánh bằng của nàng run rẩy lột lớp vảy đen trên lưng Lý Hỏa Vượng xuống, trong xe bò lập tức vang vọng lại tiếng kêu thảm của Lý Hỏa Vượng.
Phía dưới vảy đen là máu thịt không ngừng rướm máu và dịch thể, Đại Thiên Lục màu đỏ được cẩn thận trải ra đắp lên đó.
Lý Hỏa Vượng một lần nữa lật người, biểu cảm đau khổ dùng sức về phía sau, đè Đại Thiên Lục vào trong cơ thể mình.
Sau khi mọi thứ kết thúc, rốt cuộc đã có thể đã đến cuối giai đoạn, Lý Hỏa Vượng cạn kiệt sức lực phải nghỉ ngơi thật tốt, chậm rãi nhắm mắt lại, muốn tịnh dưỡng thật tốt.
Nửa mơ nửa tỉnh, Lý Hỏa Vượng lại lần nữa mở mắt nhìn về phía Bạch Linh Miểu.
“Trên người Bành Long Đằng có đồ vật không? Các ngươi lấy chưa?”
Bạch Linh Miểu nhẹ gật đầu, “Cẩu Oa nói những miếng giáp kia đều có thể bán lấy tiền, đều khiêng lên xe bò rồi, liền ngay cả cây kích khổng lồ kia đều mang lên rồi.”
“Cậu ấy nói thần binh lợi khí này, cho dù không dùng đến, sau này cũng có thể nấu chảy lại rèn đúc vũ khí.”
“Ngoại trừ những miếng giáp kia trên người Bành Long Đằng và cây kích kia ra, còn tìm được thứ gì khác từ trên người nàng ta không.”
Nghe thấy câu hỏi của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu nhẹ gật đầu ôn nhu nói: “Nữ tướng quân kia có một lệnh bài, trước đây, Cẩu Oa tưởng rằng là bằng vàng, kết quả phát hiện là đồng, nói là giá trị không đáng bao nhiêu tiền.”
“Lệnh bài? Lấy tới cho huynh xem một chút.”
Rất nhanh vật kia liền xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng, đây là một loại lệnh bài đồng hình vuông nào đó, từ tên và chức vị quân sự phía trên có thể nhìn thấy được, đây là thứ dùng để chứng minh thân phận của Bành Long Đằng.
“Trên lệnh bài có đầu hổ ấn, thứ này hẳn là lệnh bài thắt lưng trong quân đội.” Lý Hỏa Vượng lấy tay ấn lên hình đầu hổ trên lệnh bài, liền để Bạch Linh Miểu cất thứ này lại.
Lo trước khỏi hoạ, có lẽ thứ này tương lai thật sự có thể phát huy tác dụng cũng không chừng, cho dù không phát huy được tác dụng, dù sao cũng chỉ là đeo một cái lệnh bài. Cũng không nặng đến mức nào.
Thứ được gọi là Thiên Thư kia của Đan Dương Tử, so với thứ này còn nặng nhiều, cũng không phát huy được tác dụng giống vậy, không phải vẫn luôn mang theo trên người.
“Đúng rồi, Lý sư huynh, trên người nàng ta còn có một quyển sách, bọn muội đều không biết chữ, cho nên sách bị Cao Trí Kiên lấy đi xem rồi.”
“Sách?” Lý Hỏa Vượng vừa mới buông lỏng cảnh giác trong nháy mắt cảnh giác trở lại, “Đem cuốn sách kia đến đây.”
Bạch Linh Miểu lập tức vén rèm đi, nhưng sau một lúc lâu sau, nàng lại có chút do dự trở về.
“Trí Kiên nói cuốn sách kia chỉ là một cuốn binh pháp, không có gì đáng xem.”
“Đệ ấy không chịu đưa? Muội gọi hắn đến đây, huynh tự mình nói với hắn.” Sự nghi ngờ của Lý Hỏa Vượng vừa mới dâng lên trở nên nghiêm trọng hơn, nếu chỉ là binh pháp phổ thông, hắn giấu cái gì?
Đợi sau khi Cao Trí Kiên sắc mặt trắng bệch người băng bó vết thương xuất hiện ở trước mắt mình, Lý Hỏa Vượng giọng điệu nghiêm túc nhìn hắn nói: “Ta biết năng lực không gì sánh bằng như Bành Long Đằng, đệ có thể vô cùng khát vọng, nhưng có một vài thứ có rủi ro, xử lý không tốt nói không chừng sẽ đền mạng vào đó. Đệ hiểu ý của ta không?”
Lý Hỏa Vượng đang nghi ngờ trong sách này ghi chép phương thức tu luyện của Bành Long Đằng, Cao Trí Kiên đang lén tu luyện.
Đã trải qua nhiều lần như vậy, cậu đã sớm hiểu rõ, muốn dựa vào tu luyện để đạt được một loại sức mạnh nào đó mà không đánh đổi thứ gì, vốn dĩ không tồn tại trong cái thế giới điên rồ này.
Muốn đạt được gì nhất định phải trả giá cái đó, bất kỳ công pháp tu luyện nào đều vô cùng nguy hiểm, cậu không muốn có một ngày, Cao Trí Kiên lại biến thành một Bành Long Đằng khác.
“Cái này chính chính chính là binh pháp.” Cao Trí Kiên có chút tủi thân nói.
“Nếu là binh pháp, vậy đệ giấu cái gì, để ta xem!”
Cao Trí Kiên do dự một lát sau, cuối cùng đưa cuốn sách trong tay ra.
“Tương Uyển” là tên của cuốn sách này.
Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay cháy đen lật trang giấy thô ráp, nội dung trên đó hiện ra trước mặt cậu.“Phàm dùng binh chi pháp, đem thụ mệnh tại quân, hợp quân tụ chúng. Tổn thương không bỏ, cù giao hợp, tuyệt địa không lưu, vây thì mưu, tử địa thì chiến, đồ có chỗ không khỏi, quân có chỗ không kích, thành có chỗ không công, đất có chỗ không tranh, quân mệnh có thể không nhận.....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận