Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 395: Lạt Ma (2)

Lý Hỏa Vượng đứng trên mui xe, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm kẻ địch ở trước mắt.
Càng đến gần Lý Hỏa Vượng càng thấy rõ, đàn dê đen này đều là loại dê già rụng sạch răng.
Lạt Ma và dê, Lý Hỏa Vượng cứ có cảm giác kỳ quặc khó tả từ bọn họ.
Trong mơ hồ, trước mắt Lý Hỏa Vượng bỗng thay đổi, không còn dê đen mà là một đám người già lú lẫn tóc trắng xóa, khoác da dê màu đen.
Loại cảm giác này chớp mắt biến mất, dê đen vẫn là dê đen, không có thay đổi gì.
Lý Hỏa Vượng rất khó phán định cảm giác vừa rồi rốt cuộc là thật hay là ảo giác của cậu.
“Be!” Dê đen bên cạnh Lạt Ma bỗng đều nhịp kêu lên, tương ứng là đàn dê trắng bên phía Lý Hỏa Vượng cũng kêu lên.
Dê của hai bên không ngừng kêu, âm thanh liên tiếp, khiến người nghe cảm thấy tâm phiền ý loạn.
"Đủ rồi!" Tùy theo đầu lưỡi của Lý Hỏa Vượng đè cằm dưới rống to, tiếng dê kêu ngừng lại.
Là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, Lý Hỏa Vượng nhìn lão Lạt Ma trong đàn dê đen, trước tiên mở miệng:
"Vị tiền bối này, tại hạ là tu sĩ Áo Cảnh Giáo, xin chào, trùng hợp đi qua quý bảo địa, nếu có chỗ nào mạo phạm xin bao dung cho!”
Mặc kệ có hữu dụng hay không, Lý Hỏa Vượng đều quyết định trước tiên dùng thân phận giả thử xem sao, cậu đánh cuộc đối phương hiện tại không phát hiện thân phận Tâm Tố.
Đây cũng là một loại uy hiếp, cậu thuộc Áo Cảnh Giáo chứ không phải tu sĩ hoang dã không môn không phái, trước khi ra tay phải suy nghĩ kỹ.
Nghe lời nói tràn đầy tự tin của Lý Hỏa Vượng, lão Lạt Ma đứng yên tại chỗ không có phản ứng.
Biểu cảm của Lý Hỏa Vượng thay đổi, lại vung tay nói với người khác:
“Đi!”
Lý Hỏa Vượng không biết Lạt Ma nghĩ như thế nào, hiện tại trong tình huống không rõ địch ta, cậu thật sự không muốn nổi lên xung đột với Lạt Ma này.
Xe lại lăn bánh, mang theo người khác chậm rãi rời xa Lạt Ma màu đen. Trong một khoảng thời gian mọi người đều không nói chuyện, kinh hồn táng đảm tiến lên.
Lý Hỏa Vượng cảm giác sau lưng như có kim đâm, cậu căng cứng người, đầu óc suy đoán các loại tính khả thi.
Đột nhiên hơi thở khó tả kia lại xuất hiện, lần này không xuất hiện ở phương xa, mà ở ngay sau lưng Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng dừng bước chân, vụt ngoái đầu, ngạc nhiên phát hiện Lạt Ma cách chính mình chỉ còn lại hai mét.
Lý Hỏa Vượng rốt cuộc nhìn thấy rõ đốm da mồi trên khuôn mặt già kia, cậu từng thấy đốm da mồi, nhưng chưa từng thấy loại che kín cả khuôn mặt.
Trong miệng Lạt Ma dường như không còn chiếc răng nào, hoặc sót lại vài chiếc, môi móm vào như một số người già, bộ dạng của Lạt Ma trông như già khú đế.
Một khuôn mặt khủng bố như vậy xuất hiện ở trước mắt, Lý Hỏa Vượng suýt giơ kiếm chém, nhưng cậu cứng rắn ngừng lại.
Tầm mắt chậm rãi dời xuống, Lý Hỏa Vượng phát hiện đôi chân của đối phương luôn giấu trong dê đen không có thịt, nửa người dưới là chi giả làm từ xương cốt.
Cảm giác khác lạ từ người đối phương liên tục đánh sâu vào Lý Hỏa Vượng, luôn trấn an hơi thở của cậu, khiến cậu an tĩnh khép mắt lại.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không thể làm được điều đó, tay cậu siết chặt chuôi kiếm, biểu cảm nghiêm túc đến mức thậm chí có chút dữ tợn:
"Tiền bối, tại hạ dường như không đắc tội ngươi đúng không? Nếu ngươi còn như vậy nữa thì đừng trách ta không khách khí!"
Tùy theo kiếm bị rút ra, sát khí dày đặc đánh tan mọi thứ.
Lão Lạt Ma nheo con ngươi chỉ một màu đen, nhìn chằm chằm chuôi kiếm bị Lý Hỏa Vượng dùng mảnh vải bao lại.
Không khí căng thẳng đè ép mọi người nghẹt thở, như Lữ Tú Tài đã sợ tới mức tè ra quần.
Lý Hỏa Vượng một tay gồng sức chuẩn bị rút kiếm liều mạng với người trước mắt, bầu không khí bỗng nhiên phát sinh biến hóa.
Thùng!
Lão Lạt Ma vỗ trống nhỏ màu vàng bên hông, sau lưng Lý Hỏa Vượng cũng vang lên tiếng trống, là âm thanh từ trống dùng để Khiêu Đại Thần của Bạch Linh Miểu.
Thùng thùng thùng! Thùng thùng thùng!
Hai loại tiếng trống có tiết tấu đồng thời vang lên, giống như kiểu hợp tấu khác lạ, giống như có tồn tại khác nhau giao lưu bằng tiếng trống.
Một nén hương qua đi, tiếng trống dần ngừng lại, bầu không khí nghiêm túc đặc quánh cũng tan biến.
Kền kền đậu trên tay Lạt Ma bay vút lên cao, dê đen ở phương xa giống như mây đen ùa tới, phủ lên nửa người dưới khủng bố của ông, mang theo ông chậm rãi di chuyển ra sau.
Nhìn Lạt Ma đi xa, nhưng Lý Hỏa Vượng không dám sơ ý, mang theo người khác tiếp tục đi tới trước.
Đi nguyên một buổi tối, khi mặt trời ló dạng, Lý Hỏa Vượng kêu dừng lại thì mọi người đều gân cốt rã rời ngã ngồi xuống đất, thở hổn hển, trong đó một nửa là mệt, nửa khác là bị dọa.
Lạt Ma đêm qua thật sự quá rợn người, nói là người sống nhưng bộ dạng khủng bố còn hơn quỷ quái.
Lý Hỏa Vượng nhìn bốn phía không thấy bóng dáng của Lạt Ma, quay đầu hỏi Bạch Linh Miểu môi có chút trắng bệch:
“Lạt Ma kia có phải là dùng trống nói gì với muội không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận