Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 363: Thằng Nhi tử (1)

"Đi! Chúng ta lùi trở lại, theo dấu chân mà lùi trở lại."
Sau đó, mọi người đều bắt đầu di chuyển theo chỉ thị của Lý Hỏa Vượng, cho dù có một số nơi dấu chân không quá rõ ràng cũng không sao.
Giọt máu trên người Lý Hỏa Vượng không ngừng rơi xuống, chỉ dẫn cho bọn họ phương hướng trở về.
Một khắc, hai khắc, nửa giờ đồng hồ trôi qua, rõ ràng trước đó bọn họ không đi mất nhiều thời gian như vậy.
Nhưng đến hiện tại, thi thể của Vũ Sư vẫn chưa xuất hiện mà giọt máu trên mặt đất vẫn đang không ngừng lan vào bóng tối.
Tôn Bảo Lộc mang theo chút tuyệt vọng trong ánh mắt nhìn Lý Hỏa Vượng: “Lý sư huynh, chúng ta không thể ra ngoài rồi, cái hang này sắp hoàn toàn ăn chúng ta mất rồi.”
Rơi vào tuyệt cảnh như vậy, sắc mặt Lý Hỏa Vượng lúc này cũng trở nên vô cùng khó coi, nhưng đột nhiên vẻ mặt cậu lại trở nên nghi hoặc.
“Suỵt!” Lý Hỏa Vượng vội vàng cúi thấp người, nhắm mắt lại, cau chặt mày lắng nghe gì đó.
Cậu bắt đầu di chuyển trong tư thế cổ quái này, chậm rãi đi về phía đông: “Thu đá lại đi, có tiếng người...”
Những người khác cũng làm theo, khi bóng tối bao trùm lấy tất cả mọi người, trong lòng ai nấy đều không khỏi hoảng loạn, bọn họ túm chặt lấy nhau tránh lạc mất.
"Nào có tiếng người chứ? Sao đệ không nghe thấy gì cả?” Cẩu Oa vừa mới nói lời này ra liền bị Lý Hỏa Vượng bịt miệng lại.
Bọn họ đi về phía trước theo hàng, đi được thời gian khoảng một nén nhang, Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại, những người khác có cẩn thận lắng nghe cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.
Tuy nhiên, giọng nói sắc bén của một ông già lọt vào tai Lý Hỏa Vượng: "Để ta kiểm tra ngươi một chút, sinh ra là người, sao có thể là người?”
Ngay sau đó, giọng nói một cô bé trả lời lại: “Người là do thịt tạo thành, vì vậy thịt chính là người?”
Lý Hỏa Vượng dần nhíu mày lại, dừng lại tại chỗ, lắng nghe hai sự tồn tại trong bóng tối này nói gì đó.
"Không đúng! Thân xác phàm thai chỉ là bị thịt.”
"Nhưng sư phụ không nói như vậy, ông ấy nói không nghĩ nhiều như vậy, người chính là thịt tạo thành.”
"Đừng tin sư phụ chúng ta, thứ mà lão già đó nói đều là bịa ra đấy. Toàn bộ đều là giả.”
"Ngươi có thể đừng vòng vo nữa không? Không nói thì đừng nói nữa, ta chán rồi.” Giọng cô bé kia mang theo chút gắt gỏng.
Giọng nói của ông lão kia mang theo chút đắc ý: “Người là một, một chính là người, bởi vì trên người mỗi người đều có số một này, như vậy mới có thể một sinh ra hai, hóa thành hai hình thức sinh tử, rồi hai sinh ra ba, sau đó kéo dài thành ba thi bảy tình sau này.”
"Tu đạo chính là tu được số một đó, vì vậy chúng ta phải vứt bỏ bảy tình cảm, trảm tam thi, cắt đoạn sinh tử, cuối cùng mới có thể trở thành số một đó.”
Nghe thấy hai âm thanh không biết từ chỗ nào truyền đến, Lý Hỏa Vượng gần như sắp muốn nằm sấp trên mặt đất, mắt hơi động đậy, bắt đầu suy nghĩ ý tứ trong lời nói của bọn họ.
“Tu đạo? Người này là một đạo sĩ? Hắn đây là đang luận đạo cùng một người khác?”
“Nhìn có vẻ không giống như đạo sĩ trong ấn tượng của ta, chí ít đạo sĩ trong ấn tượng của ta không có tu nhất.“.
Lúc Lý Hỏa Vượng suy tư, tiếng nghị luận bên kia vẫn còn tiếp tục, giọng nói của nữ đồng kia mang theo một chút khinh thường.
“Nói nhảm nhí gì đây, mẹ ngươi mang thai mười tháng sinh ra tên tiểu tử mập nhà ngươi ra, kết quả hiện tại thịt toàn thân lại vứt hết đi? Ngươi không mệt sao?”
“Không phải vậy! Ngươi cho rằng thất tình tam thi trên cơ thể chúng ta hiện tại với cả thân xác hiện tại này đều là của chúng ta? Sai! Đó đều là có chủ! Bao gồm cả sống chết của chúng ta đều là có chủ! Đây đều là hắn cho chúng ta!”
“Đều có chủ?”
“Đúng! Nỗi đau trên người chúng ta, nụ cười trên mặt chúng ta, còn có cuộc sống trước đây của chúng ta, cuộc sống tương lai. Đều là có chủ!”
“Ngươi nghĩ đến, những thứ có chủ này vẫn luôn mang trên người, vậy còn có thứ tốt? Đây đều là trói buộc! Cho nên chúng ta phải vứt hết những thứ có chủ kia đi!”
“Đại đạo năm mươi, trời diễn bốn chín, người độn thứ nhất, như vậy chúng ta mới có thể trở thành cái nhất kia!”
Tiếp sau đó, giọng nói nữ đồng kia thay Lý Hỏa Vượng đang nghe lén hỏi một vấn đề: “Vậy sau khi trở thành cái nhất kia thì sao?”
“He he! Sau khi trở thành nhất, vậy thì chúng ta không nợ ai nữa, đương nhiên là tự do đi rồi. Liền nhảy ra ngoài Tam Giới không ở trong ngũ hành: “.
“Bọn họ rốt cuộc đang nói chuyện gì? Cái gì có chủ, cái gì lại là nhất.“ Lý Hỏa Vượng nhíu chặt mày suy nghĩ, suy nghĩ hàm ý của đối phương.
“Đều có chủ? Chủ của tất cả đau đớn là Ba Hủy? Chủ của vui vẻ là Hỷ Thần?” Lý Hỏa Vượng lập tức liên tưởng tới chiếc kiềng ba chân khổng lồ trước đó: “Cho nên bọn họ là đang hiến tế cho chủ của cái chết?”
Nghĩ nửa ngày trời, Lý Hỏa Vượng dùng sức lắc lắc đầu, vứt bỏ hết những suy nghĩ hỗn tạp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận