Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1341: Đêm

Chân mày cau của Lý Hỏa Vượng dần giãn ra:
“Đừng cố lôi kéo ta nữa, ta đã nói rồi, giúp bọn họ không phải vì muốn bọn họ có ích với ta, chỉ là gai mắt không nhịn được.”
Lý Hỏa Vượng nói xong xuyên qua đám người, đi hướng U Đô trong tiếng hò reo của họ.
"Bần tăng tự nhiên biết Gia Cát thí chủ có lòng từ bi, nhưng có thể giúp đỡ Gia Cát thí chủ là vinh hạnh của chúng ta."
“Hưng phấn lắm đúng không?” Lý Hỏa Vượng vụt quay đầu lườm Thiền Độ, nhìn vẻ mặt bình tĩnh như cũ của ông ta thì hắn không thèm nói nữa, tiếp tục đi về phía trước.
"Ta biết ngươi muốn làm gì, cho nên đừng dùng nó lôi kéo ta, ta vẫn là câu nói cũ, chuyện của Đại Tề hãy để người Đại Tề giải quyết! Ta không xen vào chuyện long mạch!”
“Lý thí chủ, chuyện long mạch không cần ngài chuyên môn đi quản, tiện thể là được, người ở trong thế giới Kim Cương nếu đến xâm lấn, ngươi có thể một hòn đá giết hai con chim."
Lý Hỏa Vượng dừng lại bước chân, nhìn Thiền Độ lúc này khuôn mặt đã phục hồi:
“Ngươi nói thế là sao?”
"Có nghĩa là dù sao cũng đã là kẻ thù không đội trời chung, chờ chúng ta đánh vào thế giới Kim Cương tiện thể cướp mấy long mạch, chắc hẳn Phật Tổ sẽ không trách tội."
"Hả?" Lý Hỏa Vượng ngạc nhiên nhìn Thiền Độ.
Thiền Độ trước đó muốn nói chuyện với hắn về long mạch, nhưng bị Lý Hỏa Vượng bác bỏ.
Lý Hỏa Vượng không ngờ biện pháp của Thiền Độ là như thế này.
Lương Vũ Hiên của Minh Luân Đường thuộc Đại Tề Tư Thiên Thiếu Giam vội nói vun vào:
“Lý tiên sư, như vậy rất tốt! Nếu thế thì Đại Tề và Đại Lương hoàn toàn trói vào nhau. Căn bản không phải dựa vào lương thực liền có thể dễ dàng thu mua!"
“Nói cướp long mạch liền cướp sao? Chuyện này thật sự đơn giản như vậy sao?" Lý Hỏa Vượng nói xong liền nghĩ tới đáp án, quả thực có khả năng. Cao Trí Kiên đã từng là long mạch của Đại Tề, khi bị bắt đến Đại Lương thì vẫn có thể dùng.
"Lý thí chủ, nếu Đại Tề là của ngài, dù ngài lấy bao nhiêu long mạch đến Đại Tề thì vẫn thuộc về ngài. Long mạch là của ngài thì long khí tự nhiên là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Lý Hỏa Vượng lại dừng bước, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Thiền Độ, hắn giơ tay giật lấy tràng hạt mà đối phương lận thật nhanh.
“Thiền Độ phương trượng, ngươi lúc bình thường trông bình tĩnh như thế, không ngờ sau lưng lại hỏi thăm rất nhiều."
Thiền Độ chắp hai tay lại, hơi nhắm mắt niệm Phật: “A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, bần tăng là người xuất gia, không biết thí chủ nói chuyện gì.”
“Đúng vậy, ngươi không biết, đương nhiên không biết.” Lý Hỏa Vượng trực tiếp vỗ tràng hạt vào ngực Thiền Độ, lấy Tích Cốt Kiếm ra rạch một kẽ nứt, nhanh chóng đi vào.
Thiền Độ tròng tràng hạt vào cổ tay, lại lận xâu chuỗi:
“A Di Đà Phật, trời có đức hảo sinh.”
Buổi tối, Triệu Ngũ cầm đèn, chống nạng đi xiêu vẹo trên lối nhỏ trong Ngưu Tâm Thôn, tay cầm phong thư cố đi nhanh về nhà.
Đây là người bán hàng rong mới đến xin ở nhà vừa đưa cho hắn ta, từ Thanh Khâu gửi tới.
Người ở Thanh Khâu viết thư gửi tới Ngưu Tâm Thôn tất nhiên là Tôn Bảo Lộc.
Triệu Ngũ muốn tìm một nơi sáng sủa hơn để xem kỹ bên chỗ Tôn Bảo Lộc như thế nào.
Cùng là trốn thoát khỏi Thanh Phong Tự, quan hệ giữa bọn họ còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, nhớ nhau là chuyện bình thường, hiện tại hắn ta đã biết chữ, đủ để đọc thư.
Khi sắp đến nơi thì Triệu Ngũ đột nhiên cảm thấy muốn đi tiểu, hắn ta nhìn xung quanh, lập tức cầm đèn lồng đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi trút bầu tâm sự, Triệu Ngũ mới ra khỏi nhà vệ sinh thì ánh sáng từ đèn lồng chiếu sáng phòng củi ở bên cạnh, một vệt xanh lớn ở giữa khe hở miếng gỗ khiến hắn ta giật thót tim.
"Xảy ra chuyện gì vậy? Trong kho củi sao lại có thứ xanh lè?”
Triệu Ngũ lại nâng đèn lồng lên xem thì sắc xanh kia biến mất.
“Chắc ... chắc không phải có ma chứ?”
Nhưng Triệu Ngũ lại nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy có gì đó không đúng: “Không thể nào, trong địa bàn của Lý sư huynh thì làm gì quỷ tới quấy rối?"
Triệu Ngũ lấy hết can đảm dùng gậy mở cánh cửa gỗ rồi cẩn thận nhét chiếc đèn lồng vào kho chứa củi.
Khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Ngũ sững sờ tại chỗ, một con quỷ đen thui mặc áo liệm xanh đỏ lòe loẹt trôi nổi trên không trung.
"Quỷ!"
Tiếng thét kinh hoàng của Triệu Ngũ vang lên trên bầu trời Ngưu Tâm Thôn.
Triệu Ngũ bị dọa ngã ngồi dưới đất xoay người, liều mạng quơ quào tứ chi chạy trốn thì Cẩu Oa chắn ở trước mặt hắn ta.
"Thật sự có quỷ? Quỷ ở đâu?”
Triệu Ngũ vội vàng túm lấy quần áo của Cẩu Oa, bám chặt trên lưng hắn ta:
“Trong ... trong kho chứa củi! Nhanh lên! Có quỷ mặc áo liệm!”
Vừa nghe thấy câu này, Cẩu Oa vốn đang sợ hãi lập tức thả lỏng:
“Trời, tôi còn tưởng là cái gì chứ, làm hết hồn.”
Cẩu Oa nói xong mang Triệu Ngũ đi vào kho củi.
"Đừng đi! Có quỷ!"
"Ngươi đừng kéo ta, đó không phải quỷ, đó là áo liệm ta treo lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận