Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1562: Ngoại truyện Gia Cát Uyên - Bắt đầu (1)

Thuyền gỗ hơi cũ giống như một cây kéo rạch ra mặt nước xanh biếc như tranh vẽ.
Nhìn thấy sắp đến đích, Gia Cát Uyên ngồi ở trong lều thuyền nhất thời không kiềm được tò mò và chờ mong trong lòng, lưng cõng sọt đựng sách chạy đến đầu thuyền trông về nơi xa đằng trước.
Chủ thuyền đang chống sào cười to nói: "Thiếu niên lang, cẩn thận chút, nếu ngươi mà té xuống thì lão hán ta còn phải xuống sông vớt ngươi đấy."
Gia Cát Uyên hơi vội vàng hỏi: "Lão trượng, vẫn chưa tới sao?"
"Đừng vội, nhất tuyến thiên sẽ đến Nam Kinh Thành trong vòng chưa đầy nửa giờ nữa, qua khúc cua ở đằng trước là có thể nhìn thấy. Bánh vỏ tôm của Nam Kinh Thành rất ngon, nhưng tôm chỉ có vào ngày kinh trập, lúc này ngươi đi e là không có lộc ăn."
- Giải thích, ngày Kinh trập là vào ngày 5 hoặc ngày 6 tháng 3. Hết giải thích.
Gia Cát Uyên đứng ở đầu thuyền nghe thấy còn nửa canh giờ, thoáng chốc tiếc nuối ngồi xuống đầu thuyền, mũi giày màu trắng rũ xuống mặt nước, vạch ra một ngấn nước.
Hai tay hắn ta giơ qua vai, vươn người một cái: "Ha ha, không sao, tiểu sinh ta đi Nam Kinh cầu học, nhất định có thể ăn được vào kinh trập năm sau."
Trên mặt lão hán bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cầu học? Đi Nam Kinh Thành cầu học? Chẳng lẽ là Minh Luân Đường?"
Gia Cát Uyên nghe thấy lời này thì lập tức gật đầu: "Ừm! Là Minh Luân Đường, gia sư nói là Vương Trường Tự tiền bối của Minh Luân Đường."
"Chà chà, hiếm có, hiếm có, chậc chậc."
Nghe được lời tán dương trong câu nói, Gia Cát Uyên cười chắp tay hướng lão hán: "Lão trượng quá khen, xin hỏi là Minh Luân Đường này ở Nam Kinh Thành rất nổi danh sao?"
Lão hán thoáng chốc trợn to hai mắt: "Ôi chà, đâu chỉ nổi danh ở Nam Kinh Thành, còn rất nổi tiếng ở khắp Đại Tề đấy nhé, bản thân ngươi có thể đi vào, sao lại không biết Minh Luân Đường là nơi như thế nào?"
"A ..."
Gia Cát Uyên có chút gượng gạo không biết nên trả lời thế nào, hắn ta cũng không thể nói rằng mình mới từ trong núi đi ra.
Nhưng lão hán cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu giải thích cho Gia Cát Uyên: "Minh Luân Đường này là nơi đại học vấn, chỉ cần có thể tiến vào Minh Luân Đường, không cần xuy xét trạng nguyên gì đó, đi ra là có thể trực tiếp làm quan luôn!"
"Nhưng ta nghe nói là, rất nhiều người vào Minh Luân Đường không muốn ra làm quan, chỉ có số ít nhân tài ra làm quan thôi."
"Ồ? Dám hỏi lão trượng, những người khác không vào triều thì ở trong Minh Luân Đường làm cái gì?" Gia Cát Uyên không khỏi tò mò về nơi mà gia sư đã giới thiệu với mình.
Lão trượng lộ vẻ mặt tự hào nói: "Nghiên cứu học vấn!"
"Nghiên cứu ... học vấn? Xin hỏi là nghiên cứu học vấn gì?"
Lời này của Gia Cát Uyên thoáng chốc làm khó lão hán: "Ta đây nào biết được, ta không phải người đọc sách, ngươi nhìn kìa, đằng trước là Nam Kinh Thành, ngươi đến Minh Luân Đường rồi đi hỏi người bên trong ấy."
Khi Gia Cát Uyên nghiêng đầu qua, phát hiện ra một tòa thành cổ hùng vĩ dần dần lộ ra từ phía sau vách đá dựng đứng.
Đập vào mắt đầu tiên là bến cảng, tàu chở khách lớn nhỏ và thuyền hàng chen chúc trong bến cảng kia di chuyển khó khăn, không ngừng gào thét.
Tầm mắt của Gia Cát Uyên dời từ bến cảng đi lên, rêu xanh treo dây leo trên tường lớn và non xanh nước biếc ở bốn phía hòa làm một thể, phối với sương mù hôm nay, tựa như cảnh tượng trong tranh.
Tùy theo khoảng cách dần rút ngắn, Gia Cát Uyên càng nhìn thấy được nhiều chi tiết hơn, toà nhà hình tháp nguy nga trên thành tường, những đầu thú điêu khắc mùi vị cổ kính trên vách tường thành này, còn có những lá cờ trên thành lũy.
"Ôi, đây là Nam Kinh Thành sao!" Gia Cát Uyên thán phục nói, từ lúc còn nhỏ đến hiện tại, đây là lần đầu tiên hắn ta thấy thành trì to như vậy.
Đợi khi lên bến cảng, hắn ta cõng giỏ trúc ở sau lưng chạy đi hướng tường thành ngày càng to lớn kia.
Qua cửa thành, cảnh sắc phồn hoa đập thẳng vào mặt, bên cạnh người qua lại như mắc cửi, trừ cửa hàng hai bên ra còn có đủ loại tiểu thương và người bán hàng rong tạp nham sắp hàng ở bên đường.
Đối với Gia Cát Uyên chưa từng thấy nhiều người như vậy mà nói, hai con mắt hoàn toàn không đủ để nhìn tất cả điều này.
Tùy theo không ngừng quan sát, hắn ta cũng từng bước hiểu được bộ dáng chân thực của một vài sự vật trong sách của chính mình.
Mùi hương khói thổi qua thu hút Gia Cát Uyên nhìn về phía điện thờ bên trong ngôi nhà bên trái, một tượng thần đầu rắn mặc giáp bạch ngọc, đứng ở đằng sau khói lửa mù mịt, lộ ra vẻ thần bí.
Đặt ở trước mặt tượng thần là một bài vị sơn đen, bên trên viết bảy chữ cuồng thảo, Ngọc Lê đại tướng quân chi vị.
Hai bà thím đang quỳ gối trước mặt bài vị, một bên nói lẩm bẩm trong miệng, một bên rung cây thăm bằng trúc trong ống trúc ở trên tay.
"Hửm ... Bách tính của Nam Kinh Thành còn tin cái này à? Không phải trên sách ghi rằng chẳng ai tin sao? Phu tử nói thật sự không sai, quả nhiên xem vạn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận