Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 356: Cái vạc (2)

Bóng tối ở đây tối hơn những nơi khác, đá huỳnh quang trong tay bọn họ chỉ có thể chiếu sáng khu vực phụ cận, cho dù là thị lực của Lý Hỏa Vượng cũng cùng lắm chỉ có thể nhìn được xa hơn một chút.
Đi chưa được bao lâu, trên mặt đất lại có thêm xác dê, lần này Lý Hỏa Vượng không chém nổi, bởi vì trên mặt đất toàn bộ đều là dê, quá nhiều rồi, dày đặc chi chít, không một nghìn thì cũng tám trăm con.
"Một hai con thì còn có thể nói là lạc đường, nhưng nhiều như vậy có thế nào cũng là do người làm, đây là đuổi một đàn dê đến đây để nộp mạng. Ai làm vậy chứ?” Lý Hỏa Vượng nhìn những con dê này và suy nghĩ.
Hơn nữa, xác của những con dê này rất nguyên vẹn, dường như không có bất kỳ dấu vết nào của việc cắn xé hay ăn ngấu nghiến.
Từ điểm này có thể phán đoán rằng Hắc Thái Tuế có lẽ không ở gần đây, nếu không một Hắc Thái Tuế ăn thịt sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho những thức ăn này.
Lý Hỏa Vượng lại suy xét một hồi, lấy ra lớp da chết của Hắc Thái Tuế từ trong ngực, lại lần nữa đặt nó trước mặt Màn Thầu.
"Màn Thầu, ngửi đi, xem xem ở gần đây nơi nào có mùi này.”
"U... u..." Sau khi liếm liếm xong, Màn Thầu nhấc chân đi về phía trước với vẻ có chút do dự.
Cùng với cái vẫy tay của Lý Hỏa Vượng, những người khác cũng nhanh chóng đi theo: "Theo sát một chút, đừng tụt lại phía sau ở nơi này."
"Phía trước có một đoạn đường không sao, đi thêm khoảng thời gian nửa nến nhang nữa là đến nơi lần trước đệ gặp phải chiếc chổi cọ đó. Đó chính là nơi cuối cùng đệ đến được.” Tôn Bảo Lộc vô cùng căng thẳng, ở một bên tiếp tục nhắc nhở.
Những con dê chết trên mặt đất vẫn không biến mất, chi chít dày đặc lan dần về phía bên trong.
Cuối cùng, sau thời gian hai chén trà, cuối cùng không còn là dê nữa, trước mặt xuất hiện một thứ mới, đó là một cái vạc đồng đen cực lớn, trông có vẻ cao bằng cả một tầng lầu.
Trên chiếc vạc đồng đen cực lớn đều là lớp bụi và gỉ xanh, có vẻ như thứ này đã tồn tại ở đây rất lâu rồi.
“Cái này… Năm đó lúc đệ đến đây không có cái này.” Lời nói của Tôn Bảo Lộc khiến Lý Hỏa Vượng cau mày lại.
Cậu nhìn nhìn cái vạc trước, sau đó quay đầu nhìn đám dê chết dày đặc phía sau kia, cậu luôn cảm thấy chúng có kết nối với nhau. Theo như những gì cậu biết, loại đồ vật như vạc là một loại lễ khí quan trọng để cúng tế thần linh.
Lý Hỏa Vượng từ từ đi xoay quanh chiếc vạc lớn này một vòng, sau khi nhìn thấy những chiếc mâm ngọc trắng được đặt phía sau cái vạc, cùng với ba con vật đã thối rữa chỉ còn lại xương cốt, Lý Hỏa Vượng nhận ra rằng mình đã phán đoán đúng. Có người đã thật sự cúng tế ở nơi này.
"Không phải nói rằng ở đây đều là địa bàn của tà túy sao? Sao lại còn nghi thức tế bái long trọng như vậy, chẳng lẽ đây đều là do những tà ma kia làm sao? Nếu thật sự là vậy, vậy thì bọn chúng là đang tế bái thứ gì?”
Lý Hỏa Vượng thận trọng đến gần cái vạc khổng lồ và nhìn vào trong vạc. Không có gì bên trong ngoài một ít tro tàn.
“Á!” Một tiếng hét của phụ nữ khiến Lý Hỏa Vượng lập tức ngứa ran da đầu, cậu vội vàng quay đầu nhìn qua, nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang vô cùng hoảng sợ ôm chặt lấy người của Nhị thần đang đội khăn trùm đầu màu đỏ.
"Làm sao vậy! Muội nhìn thấy cái gì?" Lý Hỏa Vượng xông tới, vội vàng hỏi.
"Dê! Dê!" Bạch Linh Miểu run rẩy chỉ vào bóng tối phía bên trái, hai tay ôm lấy Nhị thần càng chặt hơn.
Khi Lý Hỏa Vượng cảnh giác bước qua bên đó, viên đá huỳnh quang trong tay cậu chiếu sáng một số thứ trong bóng tối, là một số xác dê.
Nhưng xác dê ở đây lại hoàn toàn khác với những xác dê trước đó. Xác khô ở đây toàn bộ đều là dị dạng nửa người nửa dê.
Một ông lão ngã xuống dưới chân Lý Hỏa Vượng, cặp sừng dê hình xoắn ốc đâm ra từ trên má ông. Trước khi chết, ông tuyệt vọng muốn dùng hai móng guốc kia chạm vào má mình, chỉ là cuối cùng ông lại chết vào giây phút cuối cùng vùng vẫy.
Bên cạnh ông là một bộ xác dê khác, cũng có thể nói là xác người, nửa thân trên là một con dê non đã lột da, nửa thân dưới lại là một dị dạng vặn vẹo mấy vòng, móng guốc quăn queo mang theo xương bánh chè vặn vẹo, một cái hướng về trước một cái hướng về sau, mọc dài ra lung tung giống như cành cây.
Mà đây mới chỉ mới là bắt đầu, cùng với ánh sáng huỳnh quang chiếu qua, khắp nơi đều là những thi thể đáng sợ và ghê tởm hơn những thứ này, cảnh tượng quái dị như vậy cũng khó trách trước đó Bạch Linh Miểu lại sợ hãi tới mức như thế.
Khi ánh sáng chiếu vào đám nửa người nửa dê này, Lý Hỏa Vượng vô thức nghĩ đến những xác dê trước đó.
"Không đúng! Những thứ đó không phải là xác dê, đó đều là người. Bọn họ bị người khác biến thành dê, bọn họ đều là tế phẩm của việc tế bái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận