Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 725: Người tới (1)

Vừa dứt lời, thân thể Lý Hỏa Vượng trong nháy mắt biến thành một vũng máu thịt lúc nhúc, nhích về phía chỗ sâu trong rừng đào.
“Bạch bạch bạch.” Tiếng bước chân cấp tốc vang lên, hai con mắt của Lý Hỏa Vượng bị linh nghiệt khống chế quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy một con chó máu thịt toàn thân không có da, tứ chi chạm đất chạy như điên về phía mình.
"Cha, con đến rồi!" Giữa không trung, thân thể Lý Tuế trong nháy mắt tan rã, máu thịt và xúc tu nhanh chóng biến thành một đống, hung hăng nện lên máu thịt của Lý Hỏa Vượng.
Hai đống máu thịt bắt đầu đan xen lẫn nhau, vặn thành một đống mô thịt khổng lồ toàn thân mọc đầy xúc tu, hơn nữa còn đang lăn lộn dữ dội trong rừng đào đang cháy này.
Khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng, khuôn mặt của Lý Tuế thường xuất hiện trong đống thịt, ngay sau đó lại nhanh chóng biến mất, đống thịt này khi thì tụ thành hình người, khi lại biến thành một vũng máu thịt, có vẻ vô cùng không ổn định.
Linh nghiệt dường như muốn cùng chiếm cứ luôn thân thể Lý Tuế, thế nhưng điều này cũng không phải dễ dàng như vậy, dù sao thứ tà tuý như Hắc Thái Tuế này bản thân nó chính là vì đoạt xá mà sinh, huống chi Lý Hỏa Vượng vất vả đoạt lại một ít quyền khống chế còn ngăn trở từ bên trong.
Đối mặt với cục diện hai đánh một, linh nghiệt cuối cùng vẫn bại trận, khi thân thể Lý Hỏa Vượng một lần nữa tụ thành một tên mập lớn, bụng hắn nứt ra toàn bộ, có thứ gì đó chui ra.
Lý Hỏa Vượng muốn tìm, lại căn bản không nhìn thấy vật kia ở đâu, chỉ có thể nhìn dấu chân trong bụi cỏ trên mặt đất, nhanh chóng biến mất ở góc xa.
Đó là linh nghiệt, nó vĩnh viễn sẽ không bị người có mười tình tám khổ nhìn thấy.
"Cha, cha không sao chứ?" Đợi khi Lý Tuế chui ra từ trong bụng Lý Hỏa Vượng, thân thể mập mạp của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Tuy rằng nội tạng lung tung lộn xộn, hơn nữa có nhiều chỗ còn nối sai, nhưng ít nhất lúc này đây thân thể hoàn toàn là của mình.
Nhìn dấu chân vô cùng cổ quái bằng hai đầu ngón tay trên tro cỏ trên mặt đất, Lý Hỏa Vượng ôm vết thương trên bụng mình, trong mắt mang theo một tia hận ý, mình khổ nạn gì cũng qua rồi, vậy mà suýt nữa trúng đòn ở đây.
Ngay sau đó hắn chịu đựng đau đớn cả người, theo dấu chân đi vào bên trong.
"Lý Tuế, ngươi ở bên ngoài chờ, ngộ nhỡ ta kêu lên, ngươi xông vào ngay! Những lúc khác cứ ở bên cạnh Miểu Miểu!”
Lần này, Lý Hỏa Vượng đi chậm lại, chậm rãi di chuyển trong khu rừng đang cháy.
Hắn xốc lại mười hai phần tinh thần, nghe ngóng tất cả âm thanh bốn phía, nếu đã không thấy được thì dùng tai nghe!
Thứ này còn giảo hoạt hơn so với tưởng tượng của mình, phải một chiêu chế địch mới được.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng nghe được một ít tiếng sột soạt thật nhỏ, thanh âm kia là từ phía sau mình truyền đến.
Lý Hỏa Vượng không lập tức làm gì cả, mà chậm rãi đi về phía trước, khi hắn nhìn thấy một hốc cây trước sau trong suốt, khom lưng chui vào dường như bắt đầu tìm kiếm bên trong.
Giờ phút này phía sau Lý Hỏa Vượng, tro cỏ trên mặt đất xuất hiện hai đôi dấu chân cổ quái, động tác của nó nhanh chóng áp sát về bên chân Lý Hỏa Vượng, men theo máu thịt đã nứt ra chuẩn bị chui vào.
Nhưng sau khi vừa chui vào, linh nghiệt trong nháy mắt phát hiện không đúng, thân thể người này chỉ còn lại có một nửa, nửa trên mang đầu không thấy đâu.
“Ha ha...... cuối cùng bắt được ngươi rồi, không nghĩ tới ta sẽ dùng nửa người dưới của mình làm mồi nhử chứ gì?”
Linh nghiệt cảm giác mình trúng kế, khống chế nửa người dưới của Lý Hỏa Vượng giãy giụa muốn chạy.
Nhưng nửa người dưới của Lý Hỏa Vượng chỉ có chân căn bản không có mắt, không thể cảm nhận phương hướng, từ trong hốc cây chui ra vừa chạy được mấy trượng, liền đá vào một cái rễ cây ngã mạnh xuống một cái.
Thấy tình huống không ổn, linh nghiệt quyết đoán muốn chạy, nhưng khi nó vừa muốn chui ra từ nửa người dưới của Lý Hỏa Vượng, một thanh kiếm đồng tiền hiện ra hàn quang từ trên trời giáng xuống. Hung hăng đóng đinh vào thân thể nó cùng tro cỏ hòa thành một nửa.
Khói đen nương theo tiếng rít chói tai vang lên, linh nghiệt phát ra tiếng kêu rên đau đớn, có điều lúc này, nó đã không làm được gì, âm thanh dần dần không ngừng yếu bớt.
Chờ linh nghiệt hoàn toàn bất động, Lý Hỏa Vượng ẩn thân lúc này mới lộ ra bóng dáng của mình.
Nói một cách chính xác, là nửa thân trên, nửa thân dưới của hắn bây giờ còn đang nằm trên mặt đất.
Khi một kẻ lừa đảo biết một người muốn gì, vậy muốn lừa gạt hắn ta, không nghi ngờ gì sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Sau khi biết nó chực chờ mọi lúc muốn nhập vào thân thể của mình, vừa nãy để dụ linh nghiệt ra, Lý Hỏa Vượng trực tiếp chém ngang lưng mình, ném nửa người dưới ném ra làm mồi nhử.
Lý Hỏa Vượng ngồi phịch trên mặt đất từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, cháy da, rách ngực, chém ngang lưng, đủ loại khổ nạn trải qua một lượt trên người hắn, đau đến hắn sắp ngất đi, hắn gần như là dựa vào ý chí chống đỡ đến bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận