Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1111: Thủ công (1)

Lý Hỏa Vượng vừa đẩy Nguyên Hòa Bình bước vào, liền cảm nhận được được một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, toàn bộ tầng hầm tuy rộng lớn nhưng lại chất đầy những thứ bừa bộn, đủ loại mô hình, đủ loại chai lọ, thậm chí còn có một số nội tạng bị ngâm trong formalin, chẳng hạn như một số xương bánh chè, còn có một nhãn cầu, cũng không biết có phải là thật hay không.
Mà mùi lạ kia chính là tỏa ra từ những hộp đồ ăn mang về và túi đựng rác.
Ngoài ra còn có một dãy kệ cạnh tường, trên đó bày các mô hình thủ công khác nhau, một số mẫu còn chưa hoàn thiện, chỉ là mới hoàn thiện xong những chiếc đầu.
Anh chàng này không chỉ ăn mặc kỳ quái mà nơi ở cũng rất kỳ quái.
"Ở đây cách âm chứ?" Lý Hỏa Vượng đi đến bên bàn, dùng ngón tay búng nhẹ chiếc thuyền gỗ trong cái chai to bằng quả dưa hấu lên bàn. Xem ra Triệu Lôi hẳn là cũng làm kinh doanh thứ này, làm giống y như thật, ngay cả thuyền viên trên chiếc thuyền cũng rất sinh động.
"Ừm, cách âm."
"Vậy thì tốt." Lý Hỏa Vượng nói xong, lập tức lao đến trước mặt Nguyên Hòa Bình, đá hắn đập vào tường, giơ con dao bếp trong tay lên đâm về phía tay phải của anh ta.
"Á á á... Hu hu!" Tiếng kêu thảm của Nguyên Hòa Bình bị Lý Hỏa Vượng chặn lại.
"Đừng kêu nữa, tay của ông còn chưa gãy đâu! Đợi lát nữa sẽ đến lúc cho ông kêu!"
Nguyên Hoà Bình sợ đến mức gần như ngất đi, ông ta cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện ra con dao làm bếp mà Lý Hỏa Vượng đang cầm chỉ men sát theo lòng bàn tay mà chém xuống đất.
Nhưng không đợi cho ông ta kịp thở, ông ta liền nhìn thấy con dao làm bếp lại nâng lên một góc, nghiền về phía bốn ngón tay mình như một con dao cầu.
Đối mặt với hành động của Lý Hỏa Vượng, Nguyên Hòa Bình vừa định rút tay về, chân Lý Hỏa Vượng lại gắt gao giẫm lên cổ tay ông ta, khiến ông ta không thể động đậy: “Đừng đừng đừng đừng!”
Khi lưỡi dao sắc bén cắt qua da tay, Lý Hỏa Vượng ngừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt Nguyên Hòa Bình gằn từng chữ hỏi: “Nói. Các ngươi rốt cuộc là ai? Thân phận của các ngươi! Mục đích của các ngươi!”
“Tôi...... tôi không biết!” Nguyên Hòa Bình vẻ mặt vô tội nói.
“Mấy người chúng tôi vất vả lắm mới hợp tác chạy ra từ bệnh viện tâm thần, thừa dịp buổi tối không có ai, định ra ngoài nhặt đồ ăn.”
“Đánh rắm! Loại nói dối này cho rằng ta sẽ tin sao? Vậy ngươi chạy cái gì!”
Nguyên Hòa Bình khóc không ra nước mắt nói: “Cậu…cậu giống như một tên tâm thần cầm dao phay đuổi theo phía sau, ai có thể không chạy chứ!”
Đúng lúc này, Tiền Phúc bỗng nhiên vọt tới, hung tợn trừng mắt nhìn ông ta “Ngươi không được gạt người! Chúng ta đã sớm nhìn thấu ngươi rồi! Người ngoài hành tinh Leo ngươi! Các ngươi đi tới trái đất, là muốn chiếm trái đất làm của mình có phải không? Chúng ta đã sớm nhìn thấu các ngươi!”
Nghe thấy lời này, Nguyên Hòa Bình sửng sốt một chút, ông ta nhìn Tiền Phúc trước, ngay sau đó lại nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, sau đó vội vàng không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, ta chính là người ngoài hành tinh Leo! Lần này chúng ta đến trái đất, chính là muốn chiếm trái đất làm của riêng!”
Nghe nói như thế, trên mặt Lý Hỏa Vượng co rút một cái, tay cầm dao bắt đầu đè xuống, ngón tay Nguyên Hòa Bình bắt đầu chảy máu ra ngoài: “Ngươi rốt cuộc có nói hay không!”
“Ngươi rốt cuộc bảo ta nói cái gì đây! “Nguyên Hòa Bình nhìn qua cũng sắp khóc đến nơi.
“Tại sao ngươi phải đi theo ta! Tại sao ngươi lại bỏ kim vào đồ ăn của ta! Đừng nói với ta ngươi chưa từng làm những chuyện này!”
“Được! Được được được! Ngươi nói đúng, là ta cho kim vào đồ ăn của ngươi, là ta đều là ta làm!”
“Tại sao? Mục đích của các ngươi là gì? Tại sao các ngươi lại theo dõi ta!”
“Bởi vì... bởi vì...” Nguyên Hòa Bình đầu đầy mồ hôi vắt hết óc suy nghĩ lý do.
Ngay khi ông ta mãi không nghĩ ra được gì, Thanh Vượng Lai ở bên cạnh vẻ mặt ôn hòa đi tới, đỡ Nguyên Hòa Bình dậy.
“Đừng khẳng định nhất định là ông ta, có thể ông ta chỉ là một kẻ đáng thương bị người khác lợi dụng mà thôi.
Nguyên Hòa Bình thoát khỏi ma chưởng của Lý Hỏa Vượng, lập tức trốn sau lưng Thanh Vượng Lai không ngừng run rẩy.
“Nào, uống ngụm nước, đừng khẩn trương.”
Khi nhìn thấy thái độ này của Thanh Vượng Lai, Lý Hỏa Vượng vừa muốn mở miệng phản bác, nhưng lập tức phản ứng lại, mình vừa hát xong mặt trắng rồi, giờ đến lượt mặt đỏ của anh ta hát.
Nếu như mình bên này không làm rắn được, nói không chừng đối phương mềm thật sự có tác dụng.
Vì để nâng cao tỷ lệ thành công cho đối phương, Lý Hỏa Vượng học theo phim truyền hình, vẻ mặt dữ tợn giơ dao phay lên, thè đầu lưỡi ra hung hăng liếm máu phía trên một chút.
Rất hiển nhiên hành động của Lý Hỏa Vượng có tác dụng, Nguyên Hòa Bình sợ hãi trốn xa hơn.
Chẳng những ông ta trốn xa hơn, ngoại trừ Dương Na ra, những người khác cũng trốn xa hơn một chút, trong ánh mắt mang theo một tia bất an nhìn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận