Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1337: Đại quân không thể nói

"Ài! Chậc chậc.”
Lý Hỏa Vượng nhìn đại quân không thể nói xuất hiện ở phía sau, chửi thầm trong bụng, trực tiếp giơ một tay lên:
“Lửa!”
Lửa ngập trời lập tức bốc cháy, lửa phun ra từ cổ áo và ống tay áo đạo sĩ màu đỏ.
Cho dù có thể thua, Lý Hỏa Vượng vẫn muốn thử một lần trước khi đầu hàng, hắn không cam lòng bỏ cuộc ngay từ đầu!
Tuy nhiên, chuyện này vẫn chưa kết thúc, Lý Hỏa Vượng hai tay cầm thanh Tích Cốt Kiếm đâm mạnh vào lồng ngực, cắn răng kéo mạnh ra, ngũ tạng lục phủ đều bị hắn rút ra.
Dưới đất năm cuộn Đại Thiên Lục hứng lấy nội tạng của Lý Hỏa Vượng:
"Mộc can! Thổ tỳ! Kim phế! Thủy thận! Hỏa tâm! Nhuận Trí Ngũ Hành!"
Thẻ tre Đại Thiên Lục nhanh chóng biến thành sâu thịt mấp máy, không ngừng tách ra, lấp đầy lồng ngực của Lý Hỏa Vượng.
Ngọn lửa trên người Lý Hỏa Vượng vẫn đang cháy, quấn lấy lũ sâu, khiến chúng kêu gào điên cuồng, thân thể kêu xèo xèo.
Lúc này, Lý Hỏa Vượng và những con sâu đó đã kết nối với nhau, hắn có cùng cảm thụ với chúng nó.
Lý Hỏa Vượng giậm mạnh hai chân xuống đất, hắn rống lên, với ngọn lửa cháy khắp người và những con sâu đang gào thét, hắn xông về phía đại quân không thể nói.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị va chạm với bọn họ, hắn dùng hai tay nắm lấy hai bên xương sườn bẻ mạnh ra ngoài, ưỡn người lên, sâu ở phần ngực bị đốt cháy chợt bay về phía kẻ địch.
Hiện tại Lý Hỏa Vượng là cái vỏ rỗng, những con sâu kia chính là chân thân của hắn.
Những con sâu dày đặc há to miệng đầy máu, giống như giọt mưa rơi xuống người kẻ địch, chui vào trong áo diễn, lửa trên người sâu nhanh chóng đung đưa, không ngừng đốt cháy bất cứ thứ gì có thể bắt lửa.
Trang phục bị đốt cháy, cơn đau dữ dội khiến những thứ này nhanh chóng vung tay áo dài hoảng loạn vỗ lên người, biển lửa bốc cháy lan tràn.
Ngay lúc Lý Hỏa Vượng chuẩn bị lao vào chém giết thì tình thế lại đột nhiên thay đổi.
Dị dạng khác không tấn công, bọn chúng vung ống tay áo phất qua đám sâu, Lý Hỏa Vượng ngay lập tức cảm thấy lũ sâu này bị thiếu thứ gì đó.
Sâu ngừng la, cứng ngắc tại chỗ, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu rằng con sâu bị thiếu cảm giác đau. Đại quân không thể nói này lấy đi tất cả cơn đau.
Giây phút này, Lý Hỏa Vượng rốt cuộc hiểu ra Gia Cát Uyên nói chạm vào Thiên Đạo là có ý gì.
Mấy thứ này có thể đụng vào bất cứ Thiên Đạo, vô luận là tu chân tu ra ‘thực’, hay thống khổ của Áo Cảnh Giáo thì chúng nó có thể tùy ý chạm vào, rút ra dễ dàng như trồng cây.
Nếu có thể mượn dùng thần thông của Thiên Đạo, vô luận là cái gì đều sẽ bị chúng nó hóa giải dễ dàng.
Bọn chúng lấy đi đau đớn, nghi thức của Áo Cảnh Giáo không có thống khổ thì tương đương với vô nghĩa.
Vang tiếng lộp độp, những con sâu bị lấy đi đau đớn không ngừng rơi xuống, lửa trên người chúng nhanh chóng tắt, nằm cứng đơ dưới đất.
Mấy tên dị dạng áo xanh bi thương tiến lên một bước, dường như là trào phúng Lý Hỏa Vượng, hát câu da diết:
"Chích đãi thanh trủng hữu nhân điện, hữu nhân điện, khả liên kiến, oan hồn thiên cổ đa nhất đoạn, đa nhất đoạn, quân chi niệm, lai sinh hàm thảo chung tương bạn."
"Không được sao? Ngay cả Nhuận Trí Ngũ Hành đều không được sao?" Trong lòng Lý Hỏa Vượng tuy rằng mãnh liệt không cam lòng, nhưng sự thực bày ra trước mắt, chung quy là không thể thay đổi cái gì, năng lực của đối phương thật sự quá mạnh.
Chẳng trách bọn họ có thể liên thủ phản bội Vô Sinh Lão Mẫu, còn cướp Thiên Đạo của bà ta.
“Quý Tai, Quý Tai!” Lý Hỏa Vượng hét với ảnh ngược của mình trong vũng máu, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào, chỗ dựa lớn nhất của hắn vô dụng trong phút then chốt nhất.
Bàn tay cháy lửa của Lý Hỏa Vượng cầm chuôi Tích Cốt Kiếm, trong lòng hắn cảm thấy thật sâu bất lực, tu chân, nghi thức Áo Cảnh, Quý Tai đều vô dụng, trong tay hắn đã hết bài.
Từ lúc ra Thanh Phong Quan, Lý Hỏa Vượng chưa từng gặp kẻ địch khó nhằn như vậy.
"Làm sao bây giờ? Hiện tại đánh không lại, chẳng lẽ chỉ có thể tạm né mũi nhọn, quay về Đại Lương trước?”
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn đám người Đại Tề đang đi tới phía sau mình, hắn cảm thấy không cam lòng.
Lý Hỏa Vượng hiểu rằng, nếu mình về Đại Lương e rằng đại quân không thể nói sẽ giết sạch đám người này, nếu bọn họ chết hết thì Đại Tề thật sự thành trạm đi qua của Thiên Trần.
"Lý thí chủ, đừng hoảng sợ! Tất cả tăng nhân của Chính Đức Tự đều có mặt ở đây!”
Nghe lời này, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một chút cười gượng, Chính Đức Tự thì sao chứ? Thiên Đạo máu thịt trên người hòa thượng cũng sẽ bị năng lực của bọn chúng kiềm chế.
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn đại quân không thể nói ở trước mặt, dường như bọn chúng không hề sốt ruột, chỉ đứng đó, chờ người Đại Tề đông đúc kéo tới, giống như con mèo chờ chuột tụ tập lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận