Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 261: Tâm Tố (2)

Hai người nói chuyện một phen, hai bên đều không lấy được thông tin mình muốn.
Bác sĩ cau mày gõ ghi chép trên sổ, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.
"Kỳ lạ, ổn định lâu như vậy sao bỗng nhiên nảy ra bệnh trạng mới? Bà Tôn, gần đây con trai của bà có bị kích thích gì từ bên ngoài không?”
Tôn Hiểu Cầm khẩn thiết trả lời:
“Không, rất tốt mà, con trai của tôi ngoan lắm, lúc trước sinh nhật còn nói chuyện với tôi nữa.”
Bác sĩ nhiều lần suy xét rồi mở miệng nói:
“Nếu không được thì chuyển viện trước vậy, nội thương đã lành, có thể bài tiết bình thường rồi, có thể chuyển vào bệnh viện tâm thần chính quy.”
“Bác sĩ bên kia càng chuyên nghiệp hơn bệnh viện hạng ba, đi nơi đó chữa bệnh càng tốt. Bà yên tâm, tôi sẽ ghi lại chuyện hôm nay vào ca bệnh, không làm chậm trễ trị liệu."
“Nhưng con trai của tôi đã như vậy thì sao chuyển viện được?”
“Bà tôn đừng sốt ruột, bệnh tình tái phát nhiều lần là chuyện rất bình thường, bà phải cho con trai mình thời gian, chốc nữa tôi kê toa Risperidone, Olanzapine, dọc đường sẽ không sao đâu.”
Không lâu sau, Đan Dương Tử thấy hai người đàn ông cao to đến gần giường của mình, kéo ván giường ra ngoài.
"Ngươi muốn mang ta đi đâu! Thả bản Đạo gia xuống dưới! Chờ ta thành Tiên! Bản Đạo gia làm chết các ngươi!"
Nghe lời này, y tá nam xì cười, Tôn Hiểu Cầm khó chịu nói:
“Con của tôi là bệnh nhân, cười cái gì! Cười nhạo bệnh nhân thì hay ho lắm sao?”
Tôn Hiểu Cầm nói xong vẻ mặt đau lòng vuốt nhẹ mặt của con trai mình:
“Con trai đừng sợ, có mẹ ở, mẹ đây, không ai dám khi dễ con.”
Đan Dương Tử đang mắng chửi bỗng ngây ra, xúc cảm mềm mại trên mặt, ánh mắt chân thành của đối phương lật ra ký ức vô cùng xa xôi giấu trong lòng hắn.
Khuôn mặt của người phụ nữ trước mắt dần chồng lên khuôn mặt mơ hồ trong ký ức.
Đan Dương Tử nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn đầy lo lắng ở trước mắt, cằm hắn giật nhẹ:
"Mẹ?"
Vừa dứt lời, Đan Dương Tử liền trông thấy mọi thứ xung quanh quay ngược, tất cả những gì trắng tinh nhanh chóng rút đi, động đá vôi nồng mùi máu xuất hiện ở trước mặt hắn.
“Chuyện ... chuyện này ... rốt cuộc là ... sao?”
Vẻ mặt Đan Dương Tử lúc đen lúc trắng nhìn quanh, hắn đã làm nhiều chuyện quái lạ, nhưng trước đến giờ chưa từng gặp chuyện lạ như hôm nay.
Đan Dương Tử nhanh chóng rút kiếm dựa sát góc, cực kỳ cảnh giác nhìn mọi thứ xung quanh.
"Bản thể rốt cuộc đi đâu! Tại sao còn chưa đến?!”
Cảm giác được có chút bất an, Đan Dương Tử bắt đầu sốt ruột.
Tuy rằng thoạt trông không có bất cứ lạ thường, nhưng Đan Dương Tử biết cảnh tượng huyền ảo vừa rồi tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Người xuống tay với hắn chắc chắn không tầm thường!
"Sư phụ ... " Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc kinh dị vang lên sau tai Đan Dương Tử, khiến lông tơ toàn thân dựng đứng.
"Sư phụ." Âm thanh này vang lên, Đan Dương Tử bỗng nhiên xoay người, ngay sau đó hắn liền trông thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đó là đệ tử đắc ý nhất của hắn lúc trước, Chính Khôn, mặc đạo bào màu xanh đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt không có bất cứ hận ý.
Chính Khôn sống động như thật, thoạt trông giống như người thật.
Nhưng Đan Dương Tử nhớ rõ Chính Khôn đã bị hắn đạp nát đầu, căn bản không thể nào còn sống!
Giây sau, Đan Dương Tử giống như phản ứng lại, nhất thời giận tím mặt:
“Dám giả thần giả quỷ với bản Đạo gia, ta thấy ngươi chán sống rồi!”
Mắng xong Đan Dương Tử vung tay ném trường kiếm lên trời.
Ngón giữa ngón trỏ khép lại bỏ vào miệng cắn, ngón tay vẽ huyết phù lên kiếm đang rơi xuống:
"Thiên cực thất nguyên! Hạo khí thống thiên! Xuyên thủy nhập yên! Truyện chi tam thiên! Trảm túy diệt tung! Hồi tử đăng tiên! Cấp cấp như vô cực cao chân luật lệnh!”
Vẽ phù xong, thân kiếm liền đổi màu, từ trong trên trời dưới đất chảy ra thứ màu đen như bông vụn bám lên thân kiếm.
Đan Dương Tử siết chặt chuôi kiếm, hai chân tiến lên đạp không khí vọt hướng Chính Khôn ở xa.
Đối mặt công kích từ sư phụ của mình, dường như Chính Khôn không muốn né, đứng đó như muốn nói điều gì.
Trường kiếm mang theo hơi thở quái dị bị Đan Dương Tử chém mạnh, tùy theo thân kiếm mang theo kiếm cương xẹt qua thân thể của Chính Khôn, nụ cười nhẹ trên mặt Chính Khôn tan biến.
Đan Dương Tử biểu cảm u ám đứng ở trong động, cảnh giác nhìn mọi thứ yên lặng xung quanh.
Qua một nén hương tuy chậm mà nhanh, trong hang lạnh lẽo không có bất cứ lạ thường xuất hiện.
"Hừ! Coi như ngươi biết điều, mặc cho ngươi là ai, nếu là đắc tội bản Đạo gia, ta khiến ngươi nếm mùi cay đắng!”
Tuy Đan Dương Tử buông lời hăm dọa nhưng đều là giả vờ.
Đan Dương Tử không hề thả lỏng cảnh giác, tai nghe sáu đường, mắt nhìn tám hướng, cầm kiếm chậm rãi đi ra ngoài hang.
Sau khi ra khỏi hang, Đan Dương Tử lập tức thi triển thân pháp lao xuống núi.
Hắn một đường chạy như điên, mãi khi tới chân núi, nhìn thị trấn chết tràn đầy nấm mồ mới ngừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận