Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1474: Đưa tang

“Phụ thân! Chờ con một lát, con sẽ về. Con sẽ gặp lại phụ thân với tư cách là Lý Tuế! Con thề!"
Lý Tuế vui vẻ nói xong, lý trí của những người bị nó đoạt xá bắt đầu chiếm ưu thế, bất cứ chuyện gì đều không thể chỉ nghĩ đến mặt tốt mà không lo đến mặt xấu.
Dù xác suất gần bằng không cũng phải lập kế hoạch dự bị cho thất bại.
Nhưng Lý Tuế rất hiển nhiên phi thường kháng cự loại suy xét lý tính này, nó muốn mình giống như trước đây, chỉ đơn thuần nghĩ đến mặt tốt của mọi chuyện.
Lý Tuế nghĩ tới nghĩ lui, cúi đầu nhìn xuống tượng đất sét trong tay, giọng nói hơi ấm ức:
“Nếu ... nếu đến lúc đó ... con ... con trở nên không phải là con, vậy thì con sẽ lén trốn đi, không nói cho phụ thân biết, làm vậy ít nhất phụ thân sẽ không bận tâm vì con, trong lòng sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.”
"Lý Tuế! Hồn về!”
Xoẹt!
Tiền giấy lỗ tròn trắng toát bị Lý Hỏa Vượng mặc đồ tang ném lên cao, rơi xuống cờ chiêu hồn ở sau lưng, rơi xuống quan tài màu đen to lớn.
Bạch Linh Miểu khóc đỏ mắt tay dắt một sợi thừng màu đỏ lặng lẽ theo sau, đầu dây bên kia buộc một cục thịt, đó là thịt của Lý Hỏa Vượng mà Lý Tuế từng thích ăn nhất.
Đây là một phong tục ở Đại Lương, sau khi một người qua đời, một sợi dây màu đỏ sẽ buộc thứ người chết thích hoặc quan tâm nhất, từ người thân ruột thịt dắt dây kéo hồn người chết theo quan tài cùng xuống mồ yên nghỉ.
Nghe tiếng kèn và chiêng chói tai vang lên sau lưng, Lý Hỏa Vượng mặt không cảm xúc.
Vẻ mặt của hắn đờ đẫn không hề lộ ra chút bi thương nào, chỉ không ngừng rải tiền giấy đi về phía Ngưu Tâm Sơn.
Đã đào sẵn hố sâu đặt quan tài, cũng tìm thầy phong thủy giỏi nhất Đại Lương điểm huyệt.
Đám người Ngưu Tâm Thôn biểu cảm túc mục vái quan tài, dựa theo lưu trình, quan tài bị từ từ đưa xuống hố sâu.
Từ khi quyết định không đẻ con thì Bạch Linh Miểu luôn xem Tuế Tuế là con của mình, khó khăn lắm hai bên mới thân thiết thật nhiều, cô thực sự khó có thể chấp nhận việc con mình chết như vậy.
"Tuế Tuế!" Bạch Linh Miểu lao về phía quan tài, nhưng Lý Hỏa Vượng đã nắm lấy cổ tay cô, ngăn cô không hành động mất lý trí.
Ngay lúc này, Nhị Thần chui ra từ sau lưng Bạch Linh Miểu, mũi nhọn dài mảnh mang theo hận ý không ngừng vụt qua da Lý Hỏa Vượng, để lại từng vệt máu sâu hoắm.
Chốc lát sau, Lý Hỏa Vượng bị cào máu thịt nhầy nhụa, nhưng hắn vẫn không nói một lời, lặng lẽ nhìn quan tài hạ xuống hố sâu.
“Huynh bị câm rồi sao? Nói gì đi chứ!” Bạch Linh Miểu ngăn lại hành động của Nhị Thần, cô cuộn tròn ôm đầu gối nhìn bia mộ của Lý Tuế, khóc thút thít.
Ngoài tiếng khóc của Bạch Linh Miêu, còn có một tiếng kêu khác, đó là Thu Ngật Bão, ôm đứa con thối rữa tuyệt vọng nằm sấp trên quan tài, nhiều lần muốn kéo Lý Tuế ra khỏi quan tài nhưng vô ích.
Quan tài hạ xuống, dựng bia, làm xong lưu trình, Lý Tuế cũng xem như yên nghỉ dưới lòng đất.
Đoàn người mặc đồ tang dọc theo đường núi trở về Ngưu Tâm Thôn, Lý Tuế đã nằm ở lòng đất, làm xong lưu trình, không khí trở nên dịu đi rất nhiều.
Dương Tiểu Hài mang theo mười mấy giúp việc bếp núc bận rộn trong nhà bếp, tiệc lớn tám món nóng tám món lạnh được bưng lên.
Lý Hỏa Vượng không ăn, cứ như vậy một mình một người ngồi trên ghế chủ, lẳng lặng uống rượu.
Trước kia dễ say, nhưng lần này Lý Hỏa Vượng uống rất nhiều mà không ngấm men say, dù đổ bao nhiêu rượu vào miệng cũng không có chút cảm giác.
Hắn uống nhiều nhưng rượu trong bình mãi không vơi bớt, Lý Hỏa Vượng uống bao nhiêu thì ảo giác Thu Ngật Bão ở bên cạnh rơi bấy nhiêu nước mắt.
Uống từ hoàng hôn đến đêm khuya, bên ngoài đã tàn tiệc, Lý Hỏa Vượng vẫn không ngừng uống.
Rốt cuộc lúc hắn uống thêm một ly thì Bạch Linh Miểu giật lấy ly rượu trong tay hắn, ném mạnh xuống đất: "Đừng uống nữa!"
Lý Hỏa Vượng gật đầu nói: "Thật sự không nên uống rượu nữa, đã đến lúc bắt tay vào việc."
Nói xong, Lý Hỏa Vượng đứng dậy, nhấc chân phải lên, trực tiếp bước vào trong Thượng Kinh Thành.
Hắn đến phủ thiên sư, tìm được quốc sư Đại Lương, ông già mắt mù đang chơi cờ với Cao Trí Kiên.
Lý Hỏa Vượng đi vào giữa hai người, ngồi xuống:
“Huyền Tẫn đã chết.”
Hoàng Phủ Thiên Cang gật đầu, dùng hai móng tay cái kẹp một quân cờ đen đặt xuống bàn cờ: "Ừ, ta đã biết rồi, động tĩnh không nhỏ."
"Trước khi chết hắn nói ngươi biết một chuyện, kêu ta hỏi ngươi."
Cao Chí Kiến ở một bên chú ý đến sự khác lạ của Lý Hỏa Vượng, hắn ta buông quân cờ trắng trong tay xuống:
“Lý sư huynh, không sao chứ?"
Lý Hỏa Vượng không nhìn hắn ta, cứ nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thiên Cang mù lòa.
Hoàng Phủ Thiên Cang cân nhắc một lát sau mới nói: "Không có gì lớn, Huyền Tẫn chỉ muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần có Giam Thiên Tư cầm đầu thì chúng ta không yếu như đã nghĩ.”
“Chỉ cần các Tư Mệnh của Phúc Sinh Thiên còn dám đến, chúng ta sẽ đánh chúng giống như ngày hôm kia, đuổi chúng về.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận