Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1553: Kết thúc (1)

Cuối cùng y tá cầm áo trói buộc chạy tới tròng lên người Dịch Đông Lai.
Thanh Vượng Lai nhìn Dịch Đông Lai quát to dần đi xa, anh ta đau đầu nói với Lý Hỏa Vượng:
“Anh giỏi lắm, chữa cho anh hết bệnh nhưng bác sĩ nổi điên.”
Lý Hỏa Vượng nhìn Dịch Đông Lai biến mất ở phía cuối hành lang, trên mặt mang theo ý cười nói:
"Không sao, chỗ này có nhiều bác sĩ giỏi như vậy, anh ta chắc chắn sẽ khỏe lại khi ở trong bệnh viện Bạch Tháp này.”
Thanh Vượng Lai đưa tay vỗ vai Lý Hỏa Vượng:
“Tiểu Lý, đi thôi, tôi viết đơn cho anh, có thể chuyển từ phòng bệnh nặng sang phòng bệnh nhẹ, lúc bình thường cũng tự do chút."
Sau khi đến văn phòng của Thanh Vượng Lai, anh ta lấy cốc giấy màu trắng ra, pha một gói trà cho Lý Hỏa Vượng.
"Bệnh viện điều kiện đơn sơ, trà Ô Long được không?”
“Tôi chưa từng uống trà nên không nhấm nháp được trà ngon hay dở.”
“Ha ha, anh rất thành thật, chờ chút.” Thanh Vượng Lai mở ra ngăn kéo, bắt đầu tìm kiếm.
"Không vội, bây giờ tôi có nhiều thời gian.” Lý Hỏa Vượng nói xong hít nhẹ mùi thuốc sát trùng trong không khí, cảm giác được vô cùng an tâm.
“Anh thật là, nói chuyện như ông già, sau khi ra viện về nhà hãy chăm chỉ học lại, cố gắng thi vào đại học tốt.”
"Thanh bác sĩ, tôi đi thi đại học, vậy bác sĩ đi làm cái gì?" Lý Hỏa Vượng nói theo đề tài của Thanh Vượng Lai, dường như chỉ để trò chuyện.
"Còn có thể làm gì, tiếp tục ở trong bệnh viện cho qua ngày, viết luận văn về anh, xem thử lần này có được xét duyệt không.”
“Khuyên người ta học nghề bác sĩ sẽ bị sét đánh, mỗi ngày thức đêm tăng ca, còn phải diễn kịch với người bệnh các anh.”
Thanh Vượng Lai rút cây bút giắt trước ngực ra gãi sau tai, rồi nhanh chóng viết như vẽ bùa quỷ.
Lý Hỏa Vượng nhìn nội dung Thanh Vượng Lai viết ra, tay siết cốc giấy, nhìn chăm chú nước trà màu nâu, hỏi:
"Bác sĩ, có thể giúp tôi một việc không?”
Thanh Vượng Lai dừng bút, nhìn hắn:
“Được chứ, bạn bè với nhau, anh nói đi, muốn tôi giúp việc gì?”
Xe hơi chạy, Lý Hỏa Vượng nhìn cảnh sắc bên ngoài, lấy ra điện thoại di động gọi cho Tôn Hiểu Cầm.
“Alo, mẹ, con hết bệnh rồi, dạ, thật sự hết bệnh, con bảo đảm, sẽ không tái phát bệnh nữa, tháng sau mẹ qua đây đón con đi.”
Hai tiếng sau, xe sang của Thanh Vượng Lai chở Lý Hỏa Vượng ngừng lại trước cửa bệnh viện nhân dân số 6, thông qua quan hệ của Thanh Vượng Lai, hai người thuận lợi vào một phòng bệnh đơn, người nằm trên giường bệnh đúng là Dương Na.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng đi vào, Thanh Vượng Lai dừng lại ở bên ngoài, giơ tay nhận bệnh lịch của Dương Na từ bác sĩ, trên đó viết trầm cảm mức độ nặng.
Lý Hỏa Vượng đi đến bên giường, hắn kéo ghế ngồi xuống, lặng lẽ nhìn Dương Na nằm trên giường hai mắt vô thần, giống như rối gỗ.
“Na Na, việc anh hứa với em đã làm được, xem này, anh đã thật sự hết bệnh.”
“Anh sẽ luôn cùng em, cho tới ngày em hết bệnh. Chờ em hết bệnh rồi chúng ta lại thi cao đẳng, chúng ta lại lên đại học, lần này anh sẽ cùng em.”
Lý Hỏa Vượng nắm bàn tay phải gầy trơ xương, vết cắt ngang dọc của Dương Na, nhẹ nhàng nói ra, không biết nói bao lâu, bầu trời ở bên ngoài từ sáng tỏ biến thành đêm tối, lại từ đêm tối biến thành sáng trưng. Khi cảm giác tay của Dương Na nhẹ nắm tay mình, Lý Hỏa Vượng nở nụ cười.
Hắn vươn ra hai tay ôm chặt Dương Na vào ngực.
Buổi tối ở Ngưu Tâm Thôn, lại là Tiết Thanh Minh.
Người đốt giấy ven đường nối liền không dứt, bởi vì đa số người trong thôn đều là từ bên ngoài chuyển vào, nên không có mộ tổ tiên để cúng, chỉ có thể vẽ một vòng tròn ở ven đường, để lại một lỗ hổng đốt theo phương hướng mộ tổ tiên của mình.
Làn khói trắng lan tràn và một chút ánh trăng khiến cả Ngưu Tâm Thôn mông lung, tựa như cảnh tiên ở chốn trần gian, một bóng dáng màu đỏ đơn độc đi ra từ khói trắng.
Đó là Lý Hỏa Vượng, trong tay hắn cầm rất nhiều tiền giấy, cực kỳ nhiều, và vàng thỏi.
Hắn xuyên qua thôn, đi đến cửa cổng sân Bạch gia, ở đây không có người nào khác sinh sống, chỉ có hắn.
Lý Hỏa Vượng đứng ở cửa không nhúc nhích, nhìn đèn lồng màu trắng trước cửa, đôi liễn màu vàng ở hai bên, chợt bật cười.
"Ha ha ... Ta hiện tại thật sự là ... Nhất luân minh nguyệt viên hựu khuyết, kỷ điểm hàn tinh vi tàn nguyệt, môn tiền sa đăng cao cao quải, hộ nội không nang độ xuân thu ...”
Khi Lý Hỏa Vượng bước vào, cánh cửa lớn đóng sầm lại. Lý Hỏa Vượng vẽ một vòng tròn trên mặt đất, nhưng mọi hướng đều có khoảng trống.
Lý Hỏa Vượng lấy tiền giấy và thỏi vàng ném vào vòng tròn, lại lấy quẹt lửa ra đốt lên.
"Thanh Minh ... Lấy tiền ... Đều đến lấy tiền đi!"
Giọng nói khàn khàn của Lý Hỏa Vượng giống như tiếng kêu của con quạ già không ngừng quanh quẩn trong đại viện Bạch gia trống trải.
Lý Hỏa Vượng đốt giấy, đốt không ngừng, lải nhải những lời muốn nói với người thân đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận