Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 168: Bắt đầu (1)

Diệu Âm trả lời đương nhiên:
“Biết chứ, cho nên không thể lãng phí, không thấy chúng thiu hết rồi sao? Nếu không ăn thì sẽ không ăn được nữa.”
Diệu Âm nói xong quay đầu, há mồm ói ra thức ăn vừa mới nuốt vào, trong mắt mang theo tham lam tiếp tục nhai nuốt.
Dọc theo con đường ban đầu đi qua chuồng heo, cuối cùng Lý Hỏa Vượng đến trước phòng của Tĩnh Tâm sư thái, chỉ có nơi hẻo lánh này thì dưới đất mới không có nhiều thức ăn thối rữa.
Lý Hỏa Vượng nâng huỳnh thạch bước vào, bắt gặp Tĩnh Tâm sư thái đang nhét cái gì vào trong lớp nọng mỡ của mình.
"A, là tiểu tử nhà ngươi à? Sao rồi, tìm được Tịch Nguyệt Thập Bát không?”
Lý Hỏa Vượng biểu cảm nghiêm túc gật đầu, mở nắp hộp sơn cầm trong tay ra.
Tuy không có con mắt nhưng dường như Tĩnh Tâm sư thái có thể cảm thụ được cái gì, trên khuôn mặt lỏng lộ nụ cười tham lam tột độ.
Thịt mỡ lỏng xếp chồng trên người Tĩnh Tâm sư thái di chuyển tới chỗ Lý Hỏa Vượng, cả căn phòng rung rinh theo.
Tĩnh Tâm vươn hai tay với kẽ móng đầy cáu bẩn thò vào trong hộp sơn, cầm đôi mắt đỏ như máu lên bóp nhẹ:
"Ha ha, đây đúng là thứ tốt."
Tĩnh Tâm nói xong cầm đôi mắt đỏ to cỡ trứng gà nhét mạnh vào hai hốc mắt đen như mực của mình.
Khi Tĩnh Tâm buông tay xuống, đôi mắt đỏ máu đã có chủ nhân mới:
"Đa tạ, ta rốt cuộc lại có thể nhìn thấy.”
Một ni cô già mập mạp, xấu xí, không có răng với đôi mắt to màu đỏ máu lồi ra, không có mí mắt, hình ảnh khiến người cảm giác được da đầu tê dại này làm những người ở trong phòng thấy gai người.
“Lý sư huynh, bà ta thật sự là người tốt sao? Sao cảm thấy lạ quá ...” Bạch Linh Miểu núp sau lưng Lý Hỏa Vượng, hỏi nhỏ.
“Suỵt, đừng nói chuyện!” Bất ngờ là Lý Hỏa Vượng không quá giật mình trước hành động của Tĩnh Tâm.
Sau khi trải qua đủ chuyện, bất giác năng lực chịu đựng của Lý Hỏa Vượng đã nâng cao lên nhiều.
Lý Hỏa Vượng biểu cảm cực kỳ nghiêm túc nhìn mặt già khủng bố trước mắt mình, mở miệng hỏi:
“Đã lấy được thứ này, khi nào bắt đầu xua đuổi Đan Dương Tử?”
“Gấp cái gì, người trẻ tuổi luôn nóng nảy táo bạo.”
Tĩnh Tâm nói xong Lý Hỏa Vượng nghe thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu nhìn liền phát hiện là một hàng ni cô mập đứng xiêu vẹo, ợ no.
“Bọn họ định làm gì? Chẳng lẽ muốn qua cầu rút ván?!" Tay của Lý Hỏa Vượng ấn lên Đại Thiên Lục.
Hành động của đối phương khiến Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu rằng mình đã nhầm lẫn, đám ni cô bắt đầu tay không gỡ tường.
Thân thể của Tĩnh Tâm sư thái quá lớn, cửa thì nhỏ xíu, muốn đi ra thì phải dỡ bỏ tường.
Khi nguyên mặt tường bị gỡ ra, các ni cô đẩy miếng gỗ gắn nhiều bánh xe đến, đó là công cụ di chuyển của Tĩnh Tâm sư thái.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, Tĩnh Tâm sư thái giống như con sâu mập mạp khổng lồ vặn vẹo bò về phía miếng gỗ.
Tĩnh Tâm bò cả buổi, hơi cáu kỉnh nói với Lý Hỏa Vượng ở bên cạnh:
“Ngươi không có mắt nhìn gì hết! Chẳng phải ngươi rất muốn thoát khỏi sư phụ của mình à? Sao không thấy ngươi sốt ruột gì thế? Không thấy ta đi chậm sao? Còn không qua đây đẩy!”
Dưới sự trợ giúp của mọi người, Tĩnh Tâm sư thái rốt cuộc bị đẩy lên xe. Trục bánh đà chuyển động phát ra tiếng ken két, các ni cô mập đẩy Tĩnh Tâm tới trước.
Thả lỏng thịt mỡ, Lý Hỏa Vượng gãi mạnh ở vị trí sư thái không với tới được.
Lý Hỏa Vượng lùi lại vài bước, nhìn Tĩnh Tâm sư thái mập mạp bị đám ni cô béo bao quanh, không hiểu sao cậu có cảm giác đối phương là một bức tượng Phật.
“Tượng Phật chỉ là tượng, thật sự muốn thành Phật không dễ dàng như vậy, nhanh theo kịp đi."
Nghe lời này, Lý Hỏa Vượng nhấc chân đi theo.
Các ni cô cũng không có đẩy Tĩnh Tâm sư thái ra sơn môn mà là đi sâu vào An Từ Am, nơi Lý Hỏa Vượng chưa từng đi.
“Bỏ tay ra khỏi Đại Thiên Lục đi, lần này cho qua, lần sau tuyệt đối không được mang thứ này vào am, rất xui.”
Tuy trong giọng nói của Tĩnh Tâm tràn đầy chán ghét, nhưng Lý Hỏa Vượng căn bản không có thời gian để ý mấy thứ này, trong đầu cậu tràn ngập suy nghĩ về chuyện kế tiếp.
“Pháp sự trừ bỏ Đan Dương Tử là gì? Có chắc chắn thành công không?” Trong lòng Lý Hỏa Vượng mang theo một chút thấp thỏm mở miệng hỏi.
“Ngươi hỏi câu này có phải là hơi muộn? Yên tâm đi, An Từ Am chúng ta vẫn giữ uy tín, nếu ngươi không tin được chúng ta thì càng miễn bàn nơi khác.”
Lời nói của Tĩnh Tâm sư thái không khiến Lý Hỏa Vượng yên lòng, từ khi biết Đan Dương Tử luôn bám vào mình thì cậu cứ mong mỏi ngày này tới.
Bây giờ rốt cuộc có thể dỡ bỏ gánh nặng nghìn cân đè trên người, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rất nhiều điều.
“Đừng vội mừng, tuy không còn phiền phức của sư phụ ngươi nhưng ngươi vẫn là Tâm Tố, đây mới là trọng điểm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận