Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1140: Giúp đỡ (1)

Khổ đại thâm thù của Lữ Tú Tài đã biến mất, dáng vẻ đĩnh đạc kia, dường như Lữ Tú Tài lúc trước lại trở về.
Bạch Linh Miểu vẻ mặt phức tạp cảm nhận vết thương không kết vảy trên người hắn: “Trở về đi, trở về Ngưu Tâm Thôn đi. Cha ngươi chỉ là điên thôi, ông ta vẫn chưa chết, đừng quên còn có cháu gái nhỏ của ngươi nữa.”
Ý cười trên mặt Lữ Tú Tài vẫn treo trên mặt như cũ: “Không sao đâu Cẩu Oa Triệu Ngũ bọn họ sẽ chăm sóc, trước kia ta đã thề trước mặt cha, đám súc sinh Pháp Giáo này ta còn chưa giết đủ đâu.”
“Chỉ cần Pháp Giáo còn tồn tại một ngày, ta sẽ không thể trở về.”
Khổ đại thâm thù của Lữ Tú Tài cũng không biến mất, chỉ là hắn ta học được cách bắt đầu giấu một số chuyện trong lòng.
Bạch Linh Miểu nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Tú Tài, đối phó với Pháp giáo nhiều người như vậy, thêm một người như người không nhiều bớt một người như ngươi không ít, ngươi cũng nên buông xuống rồi.”
Có thể đoán được cứ tiếp tục như vậy, tương lai không lâu, Lữ Tú Tài thật sự sẽ chết, người chết của Lữ Gia Ban đã đủ nhiều rồi, cô thật sự không muốn Lữ Tú Tài lên con đường không lối về.
Nghe thấy lời khuyên bảo của đối phương, nụ cười trên mặt Lữ Tú Tài dần dần biến mất, nhìn Bạch Linh Miểu hỏi ngược lại: “Vậy sư nương, người đã buông xuống chưa?”
“Vậy sư nương, người đã buông xuống chưa?” Nghe Lữ Tú Tài nói, trong lòng Bạch Linh Miểu run lên, một ít ký ức bị che giấu dâng lên trong lòng.
Cô rất muốn nói mình đã buông xuống rồi, nhưng không thể nào mở miệng ra được.
Nhìn thấy Bạch Linh Miểu đứng tại chỗ không trả lời, Lữ Tú Tài thi lễ với cô, xoay người đi ra khỏi đường khẩu Bạch Liên Giáo.
“Sư nương! Người không cần khuyên bảo, Lữ Tú Tài ta quả thật không có tác dụng lớn gì, nhưng cho dù ta giết thêm một tín đồ Pháp Giáo, vậy ta cũng chính là hữu dụng.”
Khi nghe được quân doanh xa xa truyền đến từng hồi tiếng trống, chuẩn bị tập kết ra khỏi doanh, Lữ Tú Tài hưng phấn kéo kiếm đồng tiền trên lưng, vừa hát hí từ vừa chạy về bên kia.
“Công thành ta thân về cố hương, thất bại ta mất mạng nơi đất khách, báo thù cho người thân là lẽ đúng đắn, giữ trung trinh, một thân hướng, máu sôi trào, đầy nhiệt huyết!”
Nghe thấy bài hát của Lữ Tú Tài dần dần đi xa, Bạch Linh Miểu trong lòng bắt đầu hơi loạn, yên lặng xoay người lại, đi vào chỗ sâu trong đường khẩu.
Chỗ này là nơi phòng bị nghiêm ngặt nhất, chỉ bởi vì cất giữ trân bảo quan trọng nhất của Bạch Liên Giáo.
Đợi đến khi đẩy một cánh cửa ra, đi tới phía sau hai tấm bình phong, một đóa hoa sen trắng tỏa ra ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt cô.
So sánh với thời điểm phát hiện ra ở từ đường Ngưu Tâm Thôn trước đó, giờ phút này hoa sen nở rộ càng lúc càng lớn, ánh sáng nhu hòa kia cũng không còn lúc có lúc không, mà tồn tại trong thời gian dài.
Vây quanh sen trắng có một vòng người, bọn họ có nam có nữ có già có trẻ, chỉ có người có tư cách nhất trong Bạch Liên Giáo mới có thể tới gần sen trắng.
Bạch Linh Miểu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, yên tĩnh cầu nguyện về phía đóa sen trắng mười hai phẩm công đức này.
“Vô Sinh Lão Mẫu, quê hương chân không, Vô Sinh Lão Mẫu, quê hương chân không...”
Vừa là cầu nguyện với Vô Sinh Lão Mẫu, lại giống như đang thuyết phục chính mình, quê hương chân không có tồn tại.
Đóa sen trắng trên trán Bạch Linh Miểu và sen trắng trên bàn chiếu rọi lẫn nhau, nửa người trên của cô không khỏi phân tách thành hai nửa.
Hai nửa người trên đưa lưng vào nhau, bốn tay bấm ấn hoa sen treo giữa không trung một lên một xuống giống như chạc cây, cả người ngồi xếp bằng trong phòng giống như một cây thịt lùn màu trắng quái dị.
Đây dường như là thủ đoạn tu luyện nào đó của Bạch Liên Giáo, nhưng cuối cùng là như thế nào, cũng chỉ có Bạch Liên Thánh Nữ tự mình biết.
Hai canh giờ qua đi, sắc trời bên ngoài đã dần dần ảm đạm, nhưng trong phòng vẫn được sen trắng chiếu sáng như ban ngày.
Bỗng nhiên Bạch Linh Miểu ngừng lại, cô bình phục tâm tình đứng dậy từ trên bồ đoàn, nghiêng người lắng nghe phía ngoài phòng yên tĩnh: “Chuyện gì?”
Năng lực cảm nhận của cô rất mạnh, dù là một chút động tĩnh nhỏ cũng không thoát khỏi sự phát giác của cô.
“Thánh Nữ đại nhân, người của Niêm Can Xử Tứ Tề tới nói, bệ hạ muốn gặp ngài.”
“Hoàng thượng của Tứ Tề?” Bạch Linh Miểu không khỏi nhớ tới hai long mạch bị làm mồi nhử kia.
Tuy rằng không biết đối phương tìm cái gì, nhưng nếu đã là vua một nước tìm mình, Bạch Linh Miểu tự nhiên không dám chậm trễ, mang theo người của mình liền xuất phát.
Tuy rằng Tứ Tề đã diệt quốc, nhưng rất hiển nhiên, danh hiệu hoàng đế vẫn hữu dụng, cho dù ở trong thành trì chật chội này, cũng lấy một cái viện tam tiến môn làm tẩm cung.
Đợi đến khi Bạch Linh Miểu nhìn thấy hoàng đế Tứ Tề, phát hiện so với dáng vẻ vô cùng chật vật lúc trước, thiếu chút nữa đã không nhận ra.
Long mạch lúc trước mới từ trong vũng bùn vớt ra, trên người tất cả đều là bùn, đều nhìn không ra dáng vẻ gì, mà hoàng đế Tứ Tề hiện tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận