Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 293: Hí (1)

Nói thật thì chính bản thân Xuân Tiểu Mãn cũng không biết mình có dáng vẻ thế nào.
Tiểu Mãn nhanh chóng đứng dậy đi tới trước gương đồng, cẩn thận đánh giá mặt mình.
Sau đó Xuân Tiểu Mãn nhìn thấy chính mình, một cô nương mười sáu mười bảy tuổi có gương mặt thanh tú hơi tròn, mũi cao thẳng.
Không thể nói là xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng có thể gọi là thanh tú.
Người khác có hài lòng hay không thì không biết, bản thân Xuân Tiểu Mãn rất hài lòng, cô dùng đôi tay lông xù nâng mặt mình, rưng rưng nước mắt.
Không ai muốn làm một con quái lông dài cả đời, cô cũng muốn được thành thân sinh con như những nữ nhân khác.
"Hóa ra tuổi của Tiểu Mãn nhỏ như vậy." Lý Hỏa Vượng lẩm bẩm một câu, sau đó bắt đầu hối thúc.
"Đừng có nhìn nữa, tranh thủ thời gian hóa trang cho xong đi, ở Hậu Thục không an toàn với chúng ta."
Lữ Cử Nhân cầm bút lông phẩy một cái, bắt đầu phủ lớp mực đậm lên che đi diện mạo Xuân Tiểu Mãn trong sự nuối tiếc của cô ấy.
Lộc cộc, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên, một đám hán tử hung tợn cưỡi ngựa vọt qua bên cạnh.
Một vài người nhanh chóng cẩn thận quan sát gánh hát nhỏ này vài lần, cũng không dừng lại lâu.
Đây có lẽ không phải dấu hiệu tốt.
"Đi. Mau đi thôi, có lẽ đám người đó đã ủy thác thổ phỉ tới tìm chúng ta."
Câu nói của Lý Hỏa Vượng làm bầu không khí vừa mới nhẹ nhõm một chút lập tức nghiêm trọng.
Mọi người cũng không quan tâm tới chuyện húp cháo nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc.
Trong khoảng thời gian ngắn tiếp theo, Lý Hỏa Vượng không dám đi đường lớn, cố gắng đi vào đường nhỏ.
Không biết là vì hóa trang hay vì vẫn luôn chọn đường nhỏ, mười ngày qua đi, nhóm Lý Hỏa Vượng có thể thuận lợi đi tới một trấn nhỏ tọa lạc giữa mấy nhọn núi đá, trấn này không lớn, chỉ có một con đường khá quy mô, có điều bởi vì thông với nơi quan trọng nên khách qua đường tới lui cũng không ít.
Thấy con phố náo nhiệt này, Lý Hỏa Vượng hơi thở phào một hơi, coi như cũng tạm, khoảng cách rời khỏi Hậu Thục bớt đi một đoạn đường.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một đêm, ngày mai tiếp tục xuất phát." Lý Hỏa Vượng nói xong liền dẫn đám người tiến vào trong.
Vừa mới đi được mấy bước thì hai mắt Lý Hỏa Vượng lóe sáng, hắn thấy được lão nhân từng vô tình gặp trên đường.
"Lão trượng? Ngươi đi đâu vậy?"
Kim Sơn Trảo vừa quay đầu lại thì thấy một người nam trung niên râu dài.
Sau khi phân biệt giọng nói một phen, ông có chút bất ngờ nói: "Ồ? Thì ra là chân nhân, trùng hợp vậy?"
"Trùng hợp?" Con ngươi Lý Hỏa Vượng có chút co rút, cấp tốc đi tới trước mặt đối phương: "Đánh ta đi."
"Hửm? Vì sao?"
"Đánh!" Lý Hỏa Vượng đánh một quyền vào ngực Kim Sơn Trảo, làm ông phải ôm ngực lùi lại ba bước.
"Chân nhân à, vô duyên vô cớ sao ngươi lại như vậy chứ? Lão hủ có chỗ nào đắc tội ngươi?" Kim Sơn Trảo bị một quyền này đánh cho suýt tắt thở.
Lý Hỏa Vượng không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn nắm tay mình, tự lẩm bẩm: "Ta có thể đụng vào ngươi, hơn nữa cảm xúc này có vẻ không phải là ảo giác như hòa thượng."
Sau khi Lý Hỏa Vượng giải thích một phen, cộng thêm những người khác cũng tới giúp đỡ, Kim Sơn Trảo rốt cuộc mới giảm đi lửa giận trong lòng.
Về phần lý do mù quáng từ miệng Lý Hỏa Vượng bịa ra, có tin hay không chỉ có mình Kim Sơn Trảo biết.
"Lão trượng, nếu tiện đường không bằng kết bạn đi chung đi? Trên đường nếu gặp phiền phức gì cũng dễ hỗ trợ lẫn nhau."
Nghe thấy lời Lý Hỏa Vượng nói, lại nghĩ tới thi thể của đám thổ phỉ, Kim Sơn Trảo do dự một hồi, cuối cùng gật đầu.
"Được, một mình lão hủ chạy đi quả thật cũng sợ ngày nào đó bị cọp tha đi, nhiều người đi chung như vậy cũng an toàn một chút."
"Có điều chân nhân à, kính trọng phụ mẫu ta cũng như kính trọng phụ mẫu người, dù sao lão hủ cũng đã hơn bốn mươi, nếu ngươi lại đánh thêm vài cú thì thật sự phải nằm vào quan tài."
"Đương nhiên sẽ không, khi nãy là tại hạ đã quá lỗ mãng."
Thấy đối phương cuối cùng cũng đồng ý, Lý Hỏa Vượng lập tức thở phào một hơi.
Cậu cũng không phải cố gắng muốn bám dính lấy lão đầu xa lạ này, cậu chỉ sợ đối phương nhận ra mình, trên đường bị người hỏi sẽ tố giác.
Hiện giờ chỉ cần đối phương ở ngay bên cạnh thì có thể coi chừng.
Cả trấn người tới người đi rất náo nhiệt, nhóm diễn viên hí khúc bọn họ đi trong đó lập tức thu hút sự chú ý của những người khác.
Không ít người đứng lại, tò mò chỉ trỏ nhóm Lý Hỏa Vượng.
"Bọn họ sẽ không nhận ra chúng ta là Tứ Tề chứ?"
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Lý Hỏa Vượng thì lập tức bị dập tắt.
Nhóm Lữ Trạng Nguyên vốn không phải người Tứ Tề, cũng không hát hí kịch Tứ Tề, không thể nào nghi ngờ được đi?
Có điều những người này cũng nhắc nhở Lý Hỏa Vượng.
So với chuyện nghi ngờ bọn họ là người Binh gia Tứ Tề, nếu một gánh hát nhỏ không hát hí khúc ngược lại càng dễ làm người ta nghi ngờ hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận