Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 901: Hiển hiện

Tư Thiên Giam nói xong lời này, thân ảnh cao lớn kia dần dần biến mất trong phòng, trong phòng lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Lý Hỏa Vượng bắt đầu trầm tư, Tư Thiêm Giam tin mình nhưng ông ta lại không tin mình của tương lai.
Nhưng Tư Thiêm Giam không tín nhiệm mình, sao mình lại tín nhiệm ông ta chứ?
Nếu ông ta đã không muốn tiết lộ vậy mình đương nhiên phải nghĩ cách khác để giải quyết.
Nếu rắc rối đã tìm đến rồi, hắn không thể ngồi chờ chết được.
Lý Hỏa Vượng lại lần nữa mở mắt ra, đã là sáng ngày hôm sau rồi, mặc dù Tôn Hiểu Cầm nhất quyết muốn vào nhà vệ sinh giúp hắn nhưng Lý Hỏa Vượng đã đẩy bà ra ngoài và tự mình tắm rửa.
Mặc dù thân thể rất yếu, nhưng Lý Hỏa Vượng lê lết một lúc lâu vẫn miễn cưỡng hoàn thành, đợi đến khi hắn ra ngoài, Tôn Hiểu Cầm đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho hắn.
Lý Hỏa Vượng tay run run cầm đũa lên, khó khăn gắp lấy bánh bao hấp nhét vào trong miệng.
"Con trai, ăn nhiều một chút. Ăn nhiều một chút mới có thể khoẻ mạnh cường tráng. Ăn xong chúng ta tiến hành huấn luyện phục hồi thể lực, thế nào?"
“Ừ.” Lý Hỏa Vượng phồng má gật gật đầu, thân thể của hắn hiện tại quả thực quá yếu, nhất định phải mau chóng hồi phục mới được, không nói những thứ khác, chí ít mình có thể đi lại được.
Bản thân hiện tại, ở trước mặt Lý Hỏa Vượng Tâm Tố, sợ rằng mình có thể bị bóp chết bởi một ngón tay.
Sau bữa sáng, khóa huấn luyện phục hồi chức năng bắt đầu, Lý Hỏa Vượng đỡ một chiếc ghế đẩu dài bằng nhôm không có chân đế, khó khăn chậm rãi di chuyển về phía trước.
Động tác chậm chạp này đối với người bình thường có thể không là gì cả, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng lại là một gánh nặng lớn, rất nhanh trên trán Lý Hỏa Vượng đã đổ mồ hôi, các cơ thịt trên người cũng bắt đầu trở nên vô cùng đau nhức.
Như vậy rất khó chịu, nhưng đối với Lý Hỏa Vượng đã trải qua trăm ngàn khó khăn thì chút dày vò này quả thực chỉ đơn giản như ăn cơm uống nước.
Sau vài hạng mục huấn luyện ngắn ngủi, Lý Hỏa Vượng lại nằm trên giường, thở hổn hển.
Hắn có thể cảm nhận được hai tay hai chân của mình thỉnh thoảng có chút không tự chủ được mà co giật, đây là dấu hiệu của việc phục hồi sức lực.
Tôn Hiểu Cầm tràn đầy sức sống xoa bóp cơ bắp của Lý Hỏa Vượng một cách lão luyện, tránh tích tụ axit lactic và tránh đau mỏi toàn thân vào ngày hôm sau.
Loại chuyện này, bà làm vô cùng thành thạo, trước kia khi bệnh của Lý Hỏa Vượng còn chưa chuyển biến tốt, bà thường xoa bóp cơ thịt, hoạt động xương cốt cho hắn.
"Con trai, cố lên, hai chúng ta cùng nhau cố gắng, chờ con khỏi bệnh được kha khá rồi, chúng ta có thể chuyển viện rồi, không cần ở lại nơi gọi là bệnh viện nhưng thực ra là nhà tù này nữa."
“Còn phải chuyển viện, không thể trực tiếp về nhà sao?” Lý Hỏa Vượng hơi nhíu mày lại.
"Không nhanh như vậy đâu, đừng lo lắng, chỉ cần bệnh tình của con hoàn toàn ổn định, sau khi bác sĩ thông qua kiểm tra xác nhận con thật sự đã khỏi bệnh, con sẽ có thể về nhà rồi."
"Chuyện này thật phiền phức."
"Ha ha ha." Tôn Hiểu Cầm vui vẻ, bà ngược lại lại cảm thấy không có gì phiền phức cả, con trai mình khỏi bệnh rồi, điều này tốt hơn bất cứ điều gì khác.
Những ngày tháng hiện tại chí ít là sẽ không còn kiểu nhìn không thấy bến bờ nữa mà càng ngày càng tốt lên.
Trước đây, bà thực sự sợ con trai mình sẽ ngây ngô đần độn và phát điên cả đời như vậy.
Sở dĩ bà tiết kiệm như vậy là để dành dụm thêm cho con trai mình một chút, bà sợ rằng khi mình và ba hắn đi rồi, Lý Hỏa Vượng sẽ không có ai quản, cuối cùng hắn lại chạy ra đường nhặt rác ăn, lẻ loi hiu quạnh chết cóng vào một mùa đông nào đó.
Bây giờ bệnh của con trai mình đã được chữa khỏi rồi, số tiền dành dụm được kia cũng không cần phải tiết kiệm nữa, có thể giữ lại dùng cho việc kết hôn của Lý Hỏa Vượng.
Có điều con gái bây giờ đều rất thực tế, vẫn phải tiết kiệm hơn một chút mới được, may mà con mình còn nhỏ, vẫn còn nhiều thời gian.
"Mẹ, mẹ đè lên cổ con rồi."
Lời nói của Lý Hỏa Vượng kéo mạch suy nghĩ của Tôn Hiểu Cầm trở lại, hai tay bà vỗ nhẹ vào hai bên má hắn.
"Con ngoan, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đi lấy nước lau mồ hôi cho con."
Thời gian từng ngày trôi qua, cùng với việc tiếp tục huấn luyện phục hồi chức năng, mặc dù thân thể của Lý Hỏa Vượng vẫn trông có vẻ gầy như que củi, nhưng chí ít khi đi lại không cần phải dìu đỡ nữa, cũng không cần phải dùng cả hai tay để cầm bát không nữa.
Mà sự an phận thủ thường của Lý Hỏa Vượng cũng được người khác để mắt đến, sự phòng bị trong viện đối với hắn cũng dần dần được buông lỏng đi rất nhiều.
Lúc đầu còn có bốn người, sau đó đã nhanh chóng chuyển thành ba người, rồi hai người, dù sao toàn khu nhà giam có nhiều người như vậy, không thể đều cứ xoay quanh Lý Hỏa Vượng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận