Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1038: Mười tình (1)

Cũng vào lúc này, Đản dân từ dưới nước bò lên, bọn họ đứng rải rác đứng trong nước mưa, tức giận mắng chửi Lý Hỏa Vượng và Lữ Tú Tài.
Trong cơn mưa như trút nước kèm theo tiếng mắng chửi người khiến tâm trạng của Lý Hỏa Vượng càng thêm nóng giận, trong lòng lúc này chỉ có một ý nghĩ, đó chính là giết chết đám rác rưởi này trước rồi tính.
Ngay khi hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay và chuẩn bị lao tới giết sạch tất cả bọn họ, tiếng trống dày đặc vang lên.
Tiếng trống có tiết tấu bắt đầu áp chế tiếng mưa và tiếng mắng chửi, Bạch Linh Miểu đang gõ trống tiến đến bên cạnh hắn, lưng tựa lưng với hắn.
"Lý Hỏa Vượng! Rốt cuộc huynh làm sao vậy! Bảo huynh mau đi đi! Rốt cuộc huynh lề mề cái gì!"
Khi nghe thấy lời trách mắng giận dữ của Bạch Linh Miểu, trái tim của Lý Hỏa Vượng lỡ một nhịp, hắn phát hiện có gì đó không đúng.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, kể cả bản thân hắn, trong lòng tất cả mọi người đều bị lửa giận bao phủ, như thể giờ phút này, bọn họ đang bị loại cảm xúc này khống chế vậy, có thứ gì đó đang khống chế thập tình bát khổ của mình.
Khi Lý Hỏa Vượng đứng ở trong nước biển phát giác được tâm tình của mình bị người ta khống chế, quyết đoán nhắm hai mắt lại, không ngừng mặc niệm trong lòng: “Không! Ta không bực! Ta không giận!”
Cùng với tiếng niệm không ngừng của hắn, lửa giận ngập trời trong lòng hắn dần dần ổn định, nhưng loại cảm giác này cũng không duy trì bao lâu, đợi khi hắn lần nữa mở mắt ra, nước mưa kia một lần nữa nhỏ vào trong mắt hắn, tức giận bùng nổ kích động lần nữa xộc lên đầu, làm thế nào cũng không tiêu tán đi.
Hắn có thể tự do suy nghĩ, nhưng cảm xúc của hắn không nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Mà lúc này những người dân chài kia đã biến mất, bọn họ một lần nữa chìm vào trong nước, bóng quỷ trùng điệp trong nước u ám.
Lý Hỏa Vượng mang theo Lữ Tú Tài, điên cuồng tàn sát bọn họ, nhưng mỗi khi giết một người, tức giận trong lòng lại càng ngưng tụ. Gần như muốn thiêu đốt hoàn toàn lý trí còn sót lại của hắn.
Lý Hỏa Vượng biết như vậy không được, còn tiếp tục như vậy, đợi khi bản thân mình hoàn toàn biến thành kẻ điên nổi giận không có lý trí, vậy thì triệt để tiêu tùng.
Đối mặt với lai lịch không rõ ràng của đối phương, cũng như tình huống thủy chung không ra mặt, Lý Hỏa Vượng đè xuống lửa giận trong lòng: “Thứ này dường như có liên quan đến nước, quân tử phải tránh xa nơi nguy hiểm, ta phải rời xa nước trước!”
“Đi! Đều đi cả!” Lý Hỏa Vượng trong mưa to xối xả cả người ướt đẫm, hét lớn với bọn họ.
Trong lúc đó dân chài có ý đồ ngăn cản, nhưng rất hiển nhiên với thực lực của bọn họ cũng không ngăn được Lý Hỏa Vượng.
Đám người Lý Hỏa Vượng cả người lẫn xe ngựa nhanh chóng rời xa bờ biển, nửa người dưới cuối cùng cũng dần dần thoát ly nước biển, bọn họ bắt đầu tới gần đất liền của Hậu Thục.
Tuy nhiên, vào lúc này, thần thái phẫn nộ đó vẫn bao trùm trái tim mọi người, không hề yếu đi chút nào.
Cơn tức giận này không ngừng tích lũy trong lòng bọn họ, không ngừng khiêu khích bọn họ, dùng ý nghĩ xấu nhất đi ngờ vực vô căn cứ đồng bạn.
Theo lý mà nói, giờ phút này trời đã sáng lâu rồi, thế nhưng hiện tại toàn bộ bầu trời đều xám xịt.
“Tại sao vẫn còn ảnh hưởng! Thứ đó vẫn đang đi theo chúng ta? Nó ở đâu!?” Lý Hỏa Vượng tràn đầy lửa giận ngửa đầu, nhìn bầu trời đang mưa không ngừng, tay giơ dao găm lên hung hăng đâm vào đùi mình.
Nhưng dưới cơn giận dữ, cảm giác đau đớn bị suy yếu rất nhiều, gần như hoàn toàn không cảm nhận thấy.
Nhưng mà đúng lúc này, loại lửa giận không tới này nhanh chóng tiêu tán, cũng không đợi Lý Hỏa Vượng vui hơn chút nào, một tình cảm bi thương dần dần hiện ra.
Loại cảm giác này không nhanh như lửa của cơn tức giận, ngược lại như nước đen trong rãnh, thật nhỏ mà kéo dài.
Bọn họ tiếp tục đi tới, tình cảm mới không ngừng tụ tập trong lòng, kéo ra những bi thương quá khứ ẩn giấu trong lòng bọn họ.
Loại tình huống này Lý Hỏa Vượng trước đây chưa từng trải qua, kẻ địch không nhìn thấy không sờ được, vỏn vẹn chỉ dựa vào mười tình tám khổ kia, đang không ngừng tra tấn bọn họ.
Quá khứ bi thương của bản thân không ngừng hiện lên trong đầu Lý Hỏa Vượng, làm cho tâm thần hắn đều mệt mỏi, không thể nghĩ nên làm gì.
Hắn là như thế, những người khác tự nhiên cũng là như thế, ngay cả ngựa kéo xe cũng ngừng lại, yên lặng chảy hai hàng nước mắt.
“Hu hu hu…hu hu…cha... mẹ...”
Nghe được tiếng khóc thê lương của nữ nhân, Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Dương Na đã cuộn tròn thành một đống, ngồi xổm bên cạnh máy giặt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
“Sao thế này? Không phải chỉ là đổ nước của em sao? Sao lại đau lòng vậy chứ?” Lý Hỏa Vượng lo lắng vội vàng ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn Dương Na hỏi.
Dương Na khóc đến hai mắt đỏ lên nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt không ngừng rơi ra theo cái lắc đầu của cô. “Em... em không biết... chỉ là trong lòng em...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận