Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 138: Xuống núi (2)

“Làm sao để lấy đôi mắt của nó xuống, tự ngươi suy nghĩ cách đi, trên người ngươi đều đã mang theo Đại Thiên Lục, còn sợ không giải quyết được nó? Hơn nữa, sư phụ thành tiên đó của ngươi, sẽ để ngươi chết chắc?”
“Mười Tám Tháng Chạp? Đây cũng là tên gọi?”
Lý Hỏa Vượng mặt lộ vẻ khó khăn, chỉ vậy? Đều không có nhắc nhở gì, liền bảo mình đi đối phó một loại tà túy nào đó? Cái này chẳng phải là tới đó hoàn toàn mắt mở như mù.
Cậu không muốn Đan Dương Tử tiếp tục ra tay, nếu mà cậu lại ra tay, có trời mới biết cơ thể của mình rốt cuộc thuộc về ai.
“Có thể mời các sư phụ trong am hỗ trợ không? Những chuyện khác dễ thương lượng.”
“Ha ha, bọn họ lười, rất lười, có năng lực ngươi đi khuyên bọn họ rời ổ, có điều, bây giờ ngươi cũng không có tiền thuê bọn họ xuống núi nữa, ha ha ha.” Tĩnh Tâm sư thái nhẹ giọng nhạo báng các vãn bối của mình.
Nếu mà mục tiêu đã xác định, Lý Hỏa Vượng cũng không lề mề, sau khi lần nữa xác nhận vị trí của Mười Tám Tháng Chạp với Tĩnh Tâm, Lý Hỏa Vượng chắp tay với nàng, quay người liền chuẩn bị rời đi.
“Không làm phiền sư thái dùng bữa nữa, tôi đây liền cáo lui bảo người đem vàng đến.”
“Ai, đúng rồi, ta ngửi thấy mùi bánh quả hồng trên người ngươi, ta thích ăn bánh quả hồng nhất, cũng nhớ đem bánh quả hồng đến cho ta.”
“Tại hạ đã hiểu.” Vàng đều đã giao toàn bộ rồi, cũng không thiếu chút thức ăn đó.
Cùng với Lý Hỏa Vượng quay người rời đi, trong phòng một lần nữa rơi vào bóng tối.
Có điều, Tĩnh Tâm vốn dĩ mù mắt cũng không có ảnh hưởng gì, nàng duỗi cánh tay phải với những khe ngón tay đen ngòm, mò vào những ngấn thịt mỡ nhờn của mình .
Mò nửa ngày, "Bùm” một tiếng, hỗn tạp với chất dịch thối, một lão già ốm yếu đầu hói tứ chi teo tóp bị móc ra.
Vị lão nhân mồm méo mắt lác khô héo sắp chết, trong miệng còn thỉnh thoảng lầm bầm cái gì.
Tĩnh Tâm nhẹ nhàng ôm hắn vào trong lồng ngực đang chảy dịch vàng của mình, dùng tay còn lại bới ra một cục chất dính lớn từ trong chậu nhét vào miệng.
Có điều, nàng vốn không có nuốt, mà lại bắt những con giòi trắng ở trên người mình bỏ vào trong miệng, tiếp đó dùng miệng đối miệng, cứ như vậy mà đút những thứ trắng vàng trong miệng vào miệng đối phương.
“Con à, con đã nghe chưa? Mẹ đã tìm bánh quả hồng cho con ăn rồi, ha ha ha, vui chứ? Mẹ vẫn còn nhớ rõ lúc con còn mặc tã thích ăn bánh quả hồng nhất.”
Người già không có bất kỳ phản ứng nào đối với giọng nói của Tĩnh Tâm, vô thức nôn khan những thứ trong miệng ra ngoài.
Tĩnh Tâm dùng ngón tay gạt những thứ nôn ra trên mặt của con trai mình, hứng trong lòng bàn tay, bỏ vào trong miệng mình, lại lần nữa đút vào miệng con trai mình.
“Con nhìn thấy chưa, tiểu tử này cũng là Tâm Tố giống như con đấy, có điều, tương lai hắn thảm hơn con nhiều, con có mẹ, hắn thì không có mẹ, cũng không biết tương lai hắn sẽ rơi vào kết cục gì, ai da, tiểu tử này cũng là người đáng thương......”
Bên trong quán trọ Bồng Lai, Bạch Linh Miểu toàn thân trần trụi gác hai tay lên thùng gỗ bên cạnh khẽ thở dài một hơi: “Cũng không biết Lý sư huynh thế nào rồi, nếu mà có thể đi theo cùng như trước đây thì tốt rồi.”
“Rốt cuộc ta có nên nói cho huynh ấy biết không? Nếu như ta nói cho huynh ấy, vậy chẳng phải là huynh ấy sẽ lo lắng cho ta? Nhưng hiện tại chuyện mà huynh ấy lo lắng đã đủ nhiều rồi.”
Suy tư nửa ngày, nghĩ đến lúc nước trong thùng có chút lạnh, lúc này Bạch Linh Miểu mới đứng dậy từ trong thùng nước mang theo cánh hoa kia, mặc xong quần áo đi về phía phòng ngủ.
“Mặc kệ, dù sao chờ ba ngày sau, nếu mà huynh ấy không xuống đây, ta khẳng định lên trên tìm huynh ấy, ai nói ta là gánh nặng?”
Tiếng cót két vang lên, Bạch Linh Miểu đóng cửa lại, sau khi cửa đóng lại, phía sau cửa, một vị nữ nhân đầu đội khăn trùng đỏ, người mặc váy màu sắc rực rỡ, chân mang đôi giày thêu đỏ quỷ dị, cứ như vậy mà bại lộ ra.
Bạch Linh Miểu đi vào trong phòng vén chăn lên, trên mặt mang một tia dí dỏm chui vào trong, hai tay ôm chặt người trong chăn.
“Ta thích Tiểu Mãn tỷ nhất, lông lúc nhúc, ôm thật là thoải mái.”
Tiểu Mãn xoay người lại, mặt đối mặt với thiếu nữ tóc trắng, tiếng hít thở rất nhỏ của đối phương đều có thể cảm giác được.
“Thứ này thì có gì tốt, chính là vì có thứ lông đen này, người khác mới coi ta là quái vật, liền ngay cả lão độc thân sáu mươi tuổi đều không dám cưới ta.”
“Yên tâm đi, Tiểu Mãn tỷ, tỷ nhất định có thể tìm được lang quân như ý của tỷ.” Bạch Linh Miểu đưa tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông màu đen trên người đối phương.
“Không cần, ta chán ghét nam nhân, ta muốn làm tự sơ nữ!”
Tiểu Mãn nói những lời này chắc như đinh đóng cột: “Ta không dựa vào nam nhân, ta cũng có thể sống!”
- Giải thích từ "tự sơ nữ" là dùng để chỉ những người phụ nữ búi tóc lên giống như một người phụ nữ đã có gia đình để thể hiện rằng họ sẽ không bao giờ kết hôn và sống một mình. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận