Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1151: Trợ thủ (2)

Trải qua phiền phức lần trước, lần này Lý Hỏa Vượng rất tỉnh táo, không dám sơ suất.
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn thấy mình và các chấm đỏ trên Toàn Quang Kính đồng nhất với nhau, hắn thoáng dừng lại, phát hiện mình đã đến một chiến trường ngổn ngang xác chết.
Những con chó sói ăn thịt, bọ ve mụn mủ khắp người, có cả kền kền và quạ đen, cũng như những con giòi và ruồi trắng quằn quại đang thưởng thức bữa tiệc này, với con người đó là chết chóc, nhưng đối với bọn chúng đó lại là sự sống.
Bọn chúng ăn uống thỏa thích, cấu xé đục rữa xác chết khắp nơi khiến nơi đây chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Đương nhiên, mùi vị ở nơi này cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng Lý Hỏa Vượng giờ cũng không để ý tới điều đó.
Sau khi trấn tĩnh con ngựa đang sợ hãi, Lý Hỏa Vượng nhìn quanh, có chút không hiểu vì sao Huyền Tẫn lại chọn nơi như vậy để tập hợp.
Trong khi Lý Hỏa Vượng kiên nhẫn chờ đợi, bầu trời dần dần tối sầm, hôm nay trên trời không có trăng, mọi thứ tối đen như mực, điều duy nhất Lý Hỏa Vượng có thể cảm nhận được từ trong bóng tối là âm thanh cắn xương, hút tủy đáng sợ.
Thời gian đã trôi qua mấy canh giờ, Lý Hỏa Vượng không biết bây giờ là mấy giờ, hắn chỉ cảm thấy hắc khí trên đầu trở nên sâu nhất, bên trái có tiếng bước chân, có người tới.
Lý Hỏa Vượng lấy từ trong tay ra một viên đá huỳnh quang màu xanh nhạt ném về phía giọng nói, một bóng người kỳ lạ xuất hiện trước mặt hắn.
Người này là một người đàn ông ăn mặc rất kỳ lạ, da trắng nõn, vẻ mặt nữ tính, quan trọng hơn là sau chiếc mũ vỏ dưa có một dải tóc tết thành bím, khí chất này khiến Lý Hỏa Vượng nhớ đến những thái giám trong cung.
Người này không có gì đặc biệt, chỉ mặc một chiếc áo khoác màu xám bình thường và một chiếc áo choàng màu vàng nhạt không hợp lắm.
Sau đó Lý Hỏa Vượng từ phía sau nhìn ra manh mối, theo logic mà nói, rõ ràng hắn nghe thấy tiếng bước chân, nhưng trên mặt đất phía sau không có dấu vết, giống như đang bay tới.
"Triệu Gia Bảo, thái giám trẻ tuổi của Hầu Thục Tư, bái kiến Lý chân nhân." Người đàn ông xa lạ này cung kính chào Lý Hỏa Vượng. Cử chỉ chào hỏi khiến Lý Hỏa Vượng càng chắc chắn rằng hắn ta là thái giám. Lần này, hoàng thất cũng phái người đến rồi.
"Sao lại chọn nơi gặp mặt như vậy?" Lý Hỏa Vượng hơi cau mày hỏi.
"Bởi vì nơi này đã bị những thứ khác chiếm giữ, người của pháp giáo phái không thể đi qua, bọn họ không thấy được chúng ta ở đây, cũng không nghe được chúng ta nói gì." Giọng điệu già nua vang lên.
Chẳng mấy chốc, ba vị Lạt ma già trông giống như sinh ba bước vào ánh đèn xanh lục, đồng thời chắp tay hành lễ với Lý Hỏa Vượng.
Điểm khác biệt duy nhất giữa ba người này và các Lạt ma của Trung Âm miếu là khuôn mặt và bàn tay nhăn nheo của bọn hon đều được bao phủ bởi một lớp kinh Phật dày đặc.
Nhìn thấy trên người họ có nhiều loại vòng bằng xương được khảm vàng ngọc, Lý Hỏa Vượng biết chắc ba người này đều có địa vị cao trong Trung Âm. Những xác ướp hắn gặp ở Trung Âm miếu đều ăn mặc như thế này.
Hai người vừa bước ra ngoài, những người khác cũng lần lượt bước ra khỏi bóng tối.
Đám người này không nhiều, chỉ có mấy chục người, nhưng cảm giác đặc biệt mà Lý Hỏa Vượng cảm nhận được từ bọn họ cho thấy thực lực của bọn họ không nên coi thường, xem ra Huyền Tẫn lần này thật sự đã tiêu rất nhiều tiền.
"Bái kiến Lý chân nhân!" Những người mặc trang phục khác nhau này đồng thời chào Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn những già trẻ gái trai trước mặt, phát hiện ra ngoại trừ những tu sĩ từ Chính Đức Tự mà hắn có thể nhận ra, cơ bản hắn không thể nhìn ra trang phục của những người còn lại, chắc chắn là bọn họ đến từ các giáo phái khác mà hắn chưa từng thấy trước đây.
"Ta nghe Huyền Tẫn nói, các ngươi biết pháp giáo tế thiên ở đâu?" Lý Hỏa Vượng hỏi bọn họ.
"Vâng, Lý chân nhân." Triệu Gia Bảo lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, đặt trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Nhìn bản đồ không ngừng chuyển động, Lý Hỏa Vượng quay mặt đi.
"Nếu chúng ta đều ở đây, Huyền Tẫn hẳn là phải nói cho ngươi biết lần này chúng ta phải giải quyết chuyện gì chứ?"
"Ta biết các ngươi đều rất mạnh, nhưng các ngươi có chắc chắn có thể đối phó được thứ đó không?" Lý Hỏa Vượng lại hỏi bọn họ.
Dùng mông để nghĩ cũng biết ngay cả khi dương đông kích tây, nơi mà Pháp giáo đặt con át chủ bài của nó chắc chắn sẽ được canh gác nghiêm ngặt.
"Tất nhiên bọn ta không thể so sánh với Lý chân nhân, nhưng Tư Thiên Giam đã nói chỉ cần bọn ta cố gắng hết sức để hỗ trợ Lý chân nhân, thì ngài sẽ có thể dễ dàng xử lý việc này vì sức mạnh quảng đại."
Điều này chắc hẳn Huyền Tẫn đã nói, hắn ta là người duy nhất thích tự đề cao hắn trong số những người tiếp xúc với Lý Hoả Vượng.
"Được rồi, chúng ta vừa đi vừa nói những chuyện khác. Hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm." Lý Hỏa Vượng nói xong liền lên ngựa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận