Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 932: Dương Tiểu Hài (1)

Người phụ nữ nhìn thiếu niên, cười khờ:
“Đừng thẹn thùng, hơn nữa ta không làm gì.”
Dương Tiểu Hài lườm nàng ta, lười để ý đối phương, bê thau gỗ chất đầy bát đũa đi hướng nhà bếp.
“Ngươi làm gì vậy? Chẳng phải ta là thê tử của ngươi sao?” Người phụ nữ xách thùng nước rửa chén đi theo vào nhà bếp.
"Không phải! Ta trước đến giờ không nói ngươi là thê tử của ta!”
Dương Tiểu Hài ném bát đũa vào nồi đùng để nấu thức ăn, nhanh nhẹn mà thuần thục rửa.
Được một lúc thì Dương Tiểu Hài cảm giác được quá mức yên lặng, quay đầu lại thấy người phụ nữ kia dựa vào cửa nhà bếp lặng lẽ chảy nước mắt.
"Có phải ngươi ghét bỏ ta? Ghét bỏ ta được lôi ra từ ổ cướp? Nếu ngươi ghét bỏ ta cứ nói thẳng, ta không chậm trễ ngươi."
Đối diện cảnh này, Dương Tiểu Hài trong một chốc có chút không biết nên ứng đối như thế nào, hắn ta chỉ là bản năng không muốn khiến người phụ nữ trước mắt đau lòng.
"Không ... không phải, ta không hiểu ... tại ta không biết cách làm.”
Khuôn mặt ướt lệ nở nụ cười, người phụ nữ giơ tay lau mặt, đi vào nhà bếp, tùy tay đóng cửa lại:
“Không sao, không hiểu cũng không hề gì, ta dạy ngươi, ta dạy hết cho ngươi.”
Keng!
Tiếng chiêng rung truyền đi thật xa, cửa nhà bếp bỗng nhiên bị đẩy mở, Dương Tiểu Hài túm quần bối rối chạy hướng phát ra âm thanh.
Tiếng chiêng kéo dài nhanh chóng hấp dẫn người trong Ngưu Tâm Thôn, khi Dương Tiểu Hài kịp chạy đến liền trông thấy phía trước đoàn xe ngay ngắn là đám thái giám bưng các thứ đưa vào thôn.
Trong đó có bò dê heo sống, cũng có từng xấp vải gấm lụa, càng có từng chồng vàng bạc.
Người trong thôn trông thấy cảnh này đều kinh thán, thảo luận rôm rả.
“Ta không nghe lầm chứ? Mấy thứ này đều là hoàng đế cho chúng ta?”
“Không phải cho ngươi, là cho ông chủ làm đạo sĩ kia.”
“Ôi mợ ơi, chẳng lẽ Cẩu Oa không phải nói phét? Hoàng đế thật sự là sư huynh của hắn? Vậy chúng ta cũng xem như dính chút quan hệ với hoàng đế rồi?”
“Sao thế? Phát sinh việc gì?"
Dương Tiểu Hài chen vào đám đông, chợt thấy Lý sư huynh của mình đang nói với một lão thái giám cầm phất trần màu vàng:
"Trở lại nói cho Cao Trí Kiên, không cần nhớ mong Ngưu Tâm Thôn, có ta ở đây. Mọi thứ đều ổn, huống hồ Ngưu Tâm Thôn không nghèo.”
“Hắn tặng mấy thứ này, ngược lại chẳng bằng học cách làm hoàng đế đủ tư cách.”
“Nếu hoàng đế của Đại Lương là hoàng đế tốt thì không chỉ riêng Ngưu Tâm Thôn, dân chúng toàn thiên hạ đều sống sung sướng.”
“Vâng, nô gia nghe, sau khi trở lại sẽ bẩm báo cho quan gia.” Lão thái giám mặt bôi phấn trắng cung kính cúi lưng hướng Lý Hỏa Vượng.
Khi lão thái giám nhìn thấy Dương Tiểu Hài ngó mình thì tỏ vẻ xin lỗi Lý Hỏa Vượng, ôm phất trần đi hướng hắn ta.
"Hài tử, ngươi là Dương Tiểu Hài đúng không?”
Nhìn thái giám cố ý cười hiền, Dương Tiểu Hài mơ hồ gật đầu.
Lão thái giám nhìn đoàn người xem náo nhiệt, nói tiếp:
“Ở đây đông người miệng tạp, chúng ta đi nơi khác nói chuyện, là về phụ mẫu của ngươi.”
Nghe lời của đối phương làm đầu óc Dương Tiểu Hài ù đặc, phút chốc trong lòng bỗng nhiên tuôn ra sợ hãi, dường như không dám đối mặt.
"Đi." Người phụ nữ mặt trái lê từ phía sau theo cùng, nắm tay của Dương Tiểu Hài đi theo thái giám.
Mới ăn Tết xong, đồng ruộng bị đông lạnh cứng rắn, lão thái giám lặng lẽ đứng lại trên bờ ruộng, lấy một tờ giấy ra khỏi ngực:
“Đây, tự ngươi xem đi."
Dương Tiểu Hài hai tay run rẩy nhận lấy, do dự một lúc lại run run đưa tới trước mặt lão thái giám:
“Có thể phiền công công đọc giúp ta không? Ta có chút không dám xem."
"Ài, việc này có gì mà không dám nhìn.” Lão thái giám giơ tay phải với móng dài rút về tờ giấy, bắt đầu đọc.
“Trong hư nói phụ mẫu của ngươi không phải người Đại Lương, bọn họ là người của Hậu Thục, cho nên mới tra lâu như vậy, đào ngược ba đời thì nhà các ngươi đều là đản dân."
"Công công, cái gì là đản dân?"
"Đản dân là bách tính ở trên biển không có ruộng riêng, nữ lấy ngọc, nam thả lưới biết là có ý gì rồi chứ?”
"Biết ... Biết." Dương Tiểu Hài mơ hồ gật đầu.
“Vậy ... phụ mẫu đánh mất ta như thế nào?” Dương Tiểu Hài vừa nói xong, người phụ nữ đứng bên cạnh nhẹ níu cánh tay phải của hắn ta.
Lão thái giám nhìn thoáng qua Dương Tiểu Hài, lại liếc mắt lá thư trong tay:
“Mấy năm ngươi sinh ra trong biển không có nhiều cá, cũng ít có ngọc trai, phụ thân của ngươi nuôi không nổi nên bán ngươi.”
Dương Tiểu Hài sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch, may có người phụ nữ đứng bên cạnh nâng, hắn ta gần như không đứng vững được:
“Công công, chỉ vậy thôi sao? Bọn họ bán ta đi dễ dàng vậy sao?”
Trong thời gian này Dương Tiểu Hài từng suy nghĩ các loại khả năng, nhưng hắn ta không thể ngờ sự tình đơn giản đến thế, giản đơn tới mức hơi tàn khốc.
“Chứ sao nữa? Nhà các ngươi sinh chín, nuôi không nổi bán một đứa là bình thường, ngày xưa nhà ta cũng là không nuôi nổi nên mới bị thiến đưa vào cung làm thái giám.” Lão thái giám nói rồi dúi trang giấy vào ngực Dương Tiểu Hài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận