Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 671: Hồng Trung (2)

Vấn đề này dường như làm khó Gia Cát Uyên, suy tư một lúc sau nhẹ lắc đầu:
“Chuyện đó thì tiểu sinh không biết, nhưng nhìn ngang nhìn dọc ngươi đều không thể là Hồng Trung, nếu ngươi là Hồng Trung, từ lúc ở Phật Cốt Miếu ta gặp ngươi là phát hiện ra rồi.”
Xác thực, Gia Cát Uyên có thể phân biệt ra Tọa Vong Đạo, Lý Hỏa Vượng vắt óc lục tìm ký ức dư ra này thì dường như hắn không có năng lực ngụy trang nghịch thiên đến nỗi có thể lừa bịp Gia Cát Uyên.
“Lý huynh.” Vẻ mặt của Gia Cát Uyên vô cùng nghiêm túc.
“Ngươi hãy gác lại chuyện lấy giả tu thật, đoạn quá khứ Hồng Trung mới là việc lớn hiện tại của ngươi. Tiểu sinh không cho rằng chuyện này không có một chút tai họa ngầm, Đấu Mẫu làm như vậy khẳng định có mục đích gì."
"Không không không, nếu ta đã biết quá khứ của Hồng Trung là giả thì có thể tạm gác lại chuyện không quá nguy hiểm này.”
Lý Hỏa Vượng ngắt lời Gia Cát Uyên, nhảy người lên ngựa, mắt sáng rực nói:
“Ta đã thấy công pháp tu chân trong ký ức của Hồng Trung, công pháp tu chân thật sự! Mặc kệ tương lai muốn làm cái gì, thứ này ta nhất định phải lấy vào tay trước!”
Gia Cát Uyên cũng kinh ngạc hỏi:
“Ồ? Hồng Trung này thật sự có? Ở đâu?"
“Bị hắn giấu ở một nơi vô cùng bí ẩn, ta đang đi lấy về.”
Sợ bị người khác tìm được, Hồng Trung cố ý giấu ở nơi rất xa, đi mấy trăm dặm. Trên con đường đi trấn nhỏ của Đại Lương Giang Nam Đạo, Lý Hỏa Vượng dắt ngựa mang theo Màn Thầu bước chậm.
Thời tiết hôm nay ẩm ướt lạnh lẽo, gió lạnh thổi, hơn nữa còn là buổi tối, nhưng ven đường lại có nhiều người mặc áo tang đốt giấy vàng, đa số chiếm ngã tư đường.
Lý Hỏa Vượng lúc này mới phản ứng lại, đã đến Thanh Minh, hắn ở thế giới này đã hơn một năm.
Lý Hỏa Vượng đi được một lúc thì nghe phương xa có tiếng tức giận mắng chửi.
“Đánh đầu tiểu nhân nhà ngươi, chờ ngươi có khí có đỉnh, ngày ngày đi đầu lắc lư;
Đánh mặt tiểu nhân nhà ngươi, chờ cả nhà ngươi đều điên, suốt kiếp đều đê tiện;
Đánh mắt tiểu nhân nhà ngươi, chờ ngươi suốt kiếp đều bị vấp ngã, ngày ngày bị người chém;
Đánh tai tiểu nhân nhà ngươi, chờ ngươi ngày ngày bệnh mục nát, dùng tay lau phân;
Đánh miệng tiểu nhân nhà ngươi, chờ ngươi hà hơi ngửi mùi địt, miệng thông với ruột ...”
Lý Hỏa Vượng nhìn hướng phát ra tiếng, thấy một bà già bảy, tám mươi tuổi đang ngồi trên ghế gỗ nhỏ, cầm giày xỏ ngón của mình đập mạnh người giấy vàng cỡ bàn tay bị đặt dưới đất.
Nghe thấy tiếng vó ngựa, bà già này không vội vã ngẩng đầu, vừa đánh vừa ra giá:
“Đánh tiểu nhân một lần hai trăm văn, đừng chê đắt, ta làm linh hơn chỗ khác nhiều, ngươi không tin cứ đi nghe ngóng.”
Lý Hỏa Vượng nhìn chằm chằm nốt ruồi mọc lông của bà ta:
"Không đánh tiểu nhân, chơi mạt chược được không? Ta, ngươi, cộng thêm con dâu của ngươi, ba chúng ta chơi.”
Bà già ngẩn ra, khi ngước lên thấy bộ dạng của Lý Hỏa Vượng thì trên khuôn mặt cay nghiệt kia lộ vẻ hoảng hốt, sau đó cười tươi nói:
“Được, đương nhiên được! Đi, chúng ta đi thôi!”
Bà già này nhiệt tình mời, Lý Hỏa Vượng và bà ta, cùng với con dâu mập nhanh chóng ngồi xuống bàn mạt chược.
Ba người nhìn vị trí rỗng cuối cùng, dường như đang chờ đợi cái gì.
Bộp!
Một quân Hồng Trung bị Lý Hỏa Vượng đặt ở giữa bàn:
“Còn thiếu một người, hay là các ngươi viết ra đi?”
“Được!
Hai mẹ chồng nàng dâu nhanh chóng lấy ra bút nghiên mực giấy, treo tờ giấy to lên không trung, một người viết mặt phải, một người viết mặt trái.
Mực đen thấm ướt tờ giấy dính vào nhau, đây là công pháp tu chân bị Hồng Trung giấu đi.
Dù giấu ở đâu, khi người ta muốn tìm thì tự nhiên có thể tìm được, đã vậy thì Lý Hỏa Vượng giấu nó vào ký ức bí ẩn nhất của con người.
"Bàn tọa ninh tâm, tùng tĩnh tự nhiên. Thần xỉ khinh hợp, hô hấp hoãn miên. Thủ tu ác cố, nhãn tu bình thị. Thu tụ thần quang, đạt vu thiên tâm....."
Lý Hỏa Vượng đọc nội dung, tay khẽ run, tờ giấy nhẹ hẫng này lại nặng nghìn cân đối với hắn. Lý Hỏa Vượng chưa từng nghĩ rằng công pháp tu chân mà chính mình tha thiết ước mơ rốt cuộc lấy tới tay.
Cơ hồ không có bất cứ do dự, Lý Hỏa Vượng lập tức hai chân ngồi xếp bằng, nắm chặt hai tay, chuẩn bị bắt đầu tu luyện.
“Lý huynh, hãy chờ đã, có khi nào đây là khâu Đấu Mẫu cũng tính ra trước rồi không? Nó bỏ công pháp tu chân vào ký ức của ngươi phải chăng vì muốn cho ngươi tu luyện?”
Lời này khiến Lý Hỏa Vượng bỗng nhiên ngừng lại, biểu cảm phi thường phức tạp nhìn công pháp tu chân trong tay:
“Ý ngươi là tu luyện thứ này có rủi ro?”
"Chưa chắc, nhưng ngươi nghĩ kỹ hẵng làm, đừng quên ngươi không phải Hồng Trung, ngươi là Lý Hỏa Vượng, đoạn quá khứ đó không phải là ngươi!”
Lý Hỏa Vượng nhìn công pháp tu chân trong tay, trong đầu không ngừng hồi ức về hết thảy. Quá khứ của Hồng Trung phi thường rõ ràng nói cho hắn, công pháp này là thật.
Nhưng quá khứ của Hồng Trung là giả thì liệu công pháp này có thể tin được không? Lỡ như sau khi luyện thành công có hậu quả không thể cứu vãn nào thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận