Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 624: Mạt chược

Tự nhận thấy mình hơi lớn tiếng, Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, dằn xuống bức bối.
“Gia Cát huynh đừng trách ta quá gấp gáp, nhưng ta hiện tại không có chút xíu manh mối nào, mà ta cũng không có nhiều thời gian.”
Gia Cát Uyên hiểu rõ gật đầu, ngay sau đó nhẹ nhàng nâng cao cuộn tranh, giũ mạnh.
Xoẹt!
Cuộn tranh màu trắng mở ra, một người suy yếu lăn ra ngoài.
"Lý huynh, người này là Bắc Phong."
"Đây là Bắc Phong? Bắc Phong mà ta mong muốn tìm kiếm lâu như vậy?”
Nhìn người đàn ông suy yếu ở trước mặt, Lý Hỏa Vượng cảm giác như nằm mơ, đầu óc ù đặc như uống rượu.
Từ khi biết Bắc Phong nắm giữ cách thoát khỏi ảo giác, khống chế tiên thiên nhất khí trong người, không biết bao nhiêu ngày đêm Lý Hỏa Vượng tưởng tượng nếu tìm được ông ta thì sẽ như thế nào.
Nhưng Lý Hỏa Vượng chưa bao giờ ngờ rằng, khi Bắc Phong xuất hiện ở trước mặt mình cư nhiên là loại cục diện này.
"Hắn? Hắn thật sự là Bắc Phong?! Gia Cát huynh, ngươi thật sự không nhận sai?" Lý Hỏa Vượng kinh ngạc nhìn về hướng Gia Cát Uyên.
“Ừm, đúng rồi, người này là Bắc Phong, hắn giấu trong đám thái giám, bị ta nhìn thấy, nhưng ... ".
Lý Hỏa Vượng hai tay run rẩy mạnh mẽ cung tay hướng Gia Cát Uyên, trịnh trọng nói:
“Ơn lớn không biết cảm ơn sao cho hết!”
Sau khi nói xong, hắn lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận dè dặt nâng Bắc Phong đỡ dậy, lấy ra dao găm lột da mặt của ông ta.
Sau khi lật vài tầng thì thấy bài mạt chược máu thịt khắc chữ Bắc Phong hiện ra ở trước mặt Lý Hỏa Vượng, hắn kích động muốn khóc.
Khi đầu ngón tay của Lý Hỏa Vượng run run xẹt qua quân bài máu thịt, chữ Bắc Phong hợp thành từ thịt vặn vẹo nói chuyện.
"Ha ha ha, nhìn ngươi vui vẻ như vậy, sao nào? Ngươi là nhi tử thất lạc nhiều năm của ta sao?” Trong giọng nói già nua của Bắc Phong mang theo khàn khàn.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, kiềm chế kích động trong lòng, âm thanh mang theo run rẩy nói: "Bắc Phong, Bắc Phong, ta tìm ngươi rất vất vả.”
“Ồ? Vất vả tìm ta? Xem ra trước khi ngươi chưa đào hết đồ trong bụng của ta thì ta tạm thời sẽ không chết.”
Lý Hỏa Vượng như không nghe thấy, ngón tay nắm chặt dao găm nhỏ máu tí tách, gần sát mắt của Bắc Phong, gằn từng chữ:
"Bắc Phong huynh, ngươi giúp tại hạ một chuyện được không? Mong ngươi nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi là Tâm Tố nhưng thoát khỏi được những ảo giác đó, chỉ cần nói ra biện pháp thì dù ngươi muốn được thả ra cũng có thể thương lượng!"
Mặc kệ là đồng ý hay không Lý Hỏa Vượng đều có bước tính toán tiếp theo, nào ngờ phản ứng của đối phương ra ngoài dự đoán của hắn.
"Tâm Tố? Ha ha ha, ai nói cho ngươi ta là Tâm Tố? Ta là Bắc Phong nhưng chỉ biết giả trang, chỉ có Lão Tứ mới xem như Tâm Tố, ta không phải."
Khoảnh khắc nghe câu đó, con ngươi của Lý Hỏa Vượng rút đến nhỏ nhất:
"Lão Tứ?"
Ngoại hiệu đơn giản này giống như bóng ma kéo trái tim treo cao của Lý Hỏa Vượng không ngừng rớt xuống đáy cốc.
Nhìn thấy biểu cảm của Lý Hỏa Vượng, trên mặt Bắc Phong lộ ra một chút đắc ý: “Như thế nào? Người trẻ tuổi, ngươi chưa chơi mạt chược à? Một bộ bài mạt chược có bốn quân là bình thường.”
“Bốn quân Bắc Phong? Tức là có bốn quân Phát Tài? Bốn quân ... Bạch Bản? Bốn quân Hồng Trung?!”
Đầu Lý Hỏa Vượng nổ tung.
Giây sau, biểu cảm Lý Hỏa Vượng vặn vẹo nhấc Bắc Phong lên cao, dao găm đâm vào bụng của ông ta xoáy lên.
"Không thể nào! Đến lúc này mà ngươi còn muốn lừa ta! Ta nói cho ngươi biết! Nếu ngươi rơi xuống trong tay ta, không giao ra biện pháp thì ngươi muốn chết cũng là hy vọng xa vời!"
Khi Lý Hỏa Vượng định thực hành những thứ mình đã trải qua lên người Bắc Phong để tra khảo, Gia Cát Uyên đứng một bên lên tiếng, ngữ khí có chút lúng túng:
“Lý huynh, người này xác thực không nói dối, mới nãy ta chưa nói xong, tuy người này là Bắc Phong nhưng hắn không phải Tâm Tố. Hắn giả làm Tâm Tố nhưng tiểu sinh nhìn ra ngay thật giả.”
Lời của Gia Cát Uyên như rút đi xương của Lý Hỏa Vượng, sắc mặt của hắn không còn chút máu.
Hắn nhìn về hướng Gia Cát Uyên, trong một chốc đều không biết nói cái gì.
Lý Hỏa Vượng muốn tắt thở, nếu có chuyện gì khó chịu hơn không có được thì đó là mắt thấy sắp chiếm được lại bị mất đi.
“Ngươi thích kể chuyện như vậy tại sao không nói cho ta biết chuyện quan trọng có bốn Bắc Phong?”
Gia Cát Uyên cầm quạt tiếc nuối gõ trán của mình:
”Ài, ta còn cho rằng Lý huynh đã biết, nào ngờ ngươi không biết, ta hiện tại nói cũng không chậm."
"Thật ra thì ngươi cũng biết, những Tọa Vong Đạo này biết dịch dung đổi mặt, với người ngoài bọn họ thường chỉ dùng một khuôn mặt trình diện, nhưng sau lưng là bốn người dùng chung khuôn mặt, cho nên người ngoài đều cho rằng mỗi quân bài của Tọa Vong Đạo chỉ có một người."
“Mấy quân bài giống nhau không ngừng đổi vị trí, Tọa Vong Đạo dựa vào chiêu này lừa nhiều người rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận