Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 239: Bành Chất (1)

"Cái gì?!" Đồng tử của Lý Hỏa Vượng rút nhỏ xíu, trong một chốc cậu dường như muốn ngăn cản đối phương nói tiếp.
“Chuyện sắp nói ra có lẽ phi thường kinh thế hãi tục, nhưng nghĩ tình ta cứu nhiều người trong nhóm của ngươi, ngươi nhất định phải tin tưởng ta."
"Ta không phải hòa thượng, ngươi cũng không phải Lý Hỏa Vượng, những thứ này đều là thân phận của người khác, chẳng qua bị chúng ta tạm thay thế. Thật ra ngươi tên Bành Chất, ta tên Bành Kiểu, chúng ta đều không phải là người thật, thân phận thật của chúng ta là Tam Thi của người khác!”
"Đây rốt cuộc là cái gì vậy chứ?!” Đầu óc Lý Hỏa Vượng rối thành nùi: “Ta không phải Lý Hỏa Vượng? Lý Hỏa Vượng là người khác nữa?”
Vèo!
Một mũi tên nỏ bắn tới, hòa thượng vội kéo lại mới khiến Lý Hỏa Vượng tránh qua.
Sự tình quá khẩn cấp, tốc độ nói chuyện của hòa thượng nhanh hơn:
"Ta không biết ngươi có Tam Thi của Đạo Giáo hay không, ai tu Tiên, muốn thành Tiên nhất định phải chặt đứt Tam Thi của mình, chúng ta là Tam Thi bị chém!”
“Bành Hậu Thượng Thi là Đan Dương Tử, Bành Chất Trung Thi là ngươi, Bành Kiểu Hạ Thi là ta!"
"Đan Dương Tử đã bị chém, tiếp theo sẽ là hai chúng ta! Cho nên chúng ta nhất định phải hợp sức mới có một cơ may sống!"
“Chuyện ... chuyện này không thể nào ...” Lý Hỏa Vượng vẫn không muốn tin tưởng, trước sau cách có vài phút mà thế giới đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
"Đạo sĩ! Đạo sĩ, ngươi nhìn ta, ngươi nhìn ta!"
Khi Lý Hỏa Vượng nhìn qua thì thấy ánh mắt vô cùng chân thành của hòa thượng:
“Thượng Thi Trùng tên là Bành Hậu, ở trong đầu người, khiến người ngu si trì độn, không có trí tuệ."
"Trung Thi Trùng tên là Bành Chất, ở trong lồng ngực người, khiến người phiền não vọng tưởng, không thể thanh tĩnh."
"Hạ Thi Trùng tên là Bành Kiểu, ở trong bụng người, khiến người thích xa hoa lãng phí, thích làm ác, thích dâm uế."
“Mỗi người chúng ta đều không cách nào thoát khỏi thiên tính, nhưng mà ngươi xem, ta đã hoàn toàn thoát khỏi thiên tính của mình, thiên tính muốn ta làm ác, ta cố tình phải làm việc thiện!"
"Thiên tính muốn ta thích diêm dúa, thích dâm uế, ta cố tình làm hòa thượng nghèo rớt mồng tơi! Mạng của ta là riêng ta, không theo trời!”
“Ta biết thiên tính của Bành Chân là thích hoài nghi, thích vọng tưởng, nhưng đạo sĩ, đây đều là thiên tính của ngươi, ngươi nhất định phải giống như ta hãy thoát ra nó! Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể đấu thắng người kia mưu tính thành Tiên, lấy được tự do!”
“Ta là một trong Tam Thi của người khác, ta là ... Ta là Bành Chất?”
Đầu Lý Hỏa Vượng ù đặc, cảm giác não rối loạn.
"Điều này không thể nào? Ta rõ ràng là xuyên tới đây, sao có thể là Bành Chất chó chết gì đó!”
"Ngươi không tin cũng không cách nào, đây là hiện thực, ngươi hãy nghĩ kỹ lại những chuyện quá khứ, chắc chắn có vài chi tiết mà lúc ấy không phát hiện được.”
"Chi tiết?" Lý Hỏa Vượng bản năng kháng cự, nhưng khi suy nghĩ thì phát hiện xác thực có rất điểm khả nghi.
Đan Dương Tử luôn ngu xuẩn và tự cho là đúng, những chuyện giả và thật quanh cậu, tất cả phù hợp với miêu tả Tam Thi.
“Còn nữa, có phải ngươi không nhớ ra chuyện phát sinh hồi nhỏ trước khi tới đây không? Đây là tự nhiên, bởi vì chúng ta căn bản không phải người, căn bản cũng không có thời nhỏ!”
Lời của hòa thượng khiến Lý Hỏa Vượng nỗ lực nhớ lại chuyện trước khi đến Thanh Phong Quan, nhưng chỉ có một mảnh trống rỗng.
"Rốt cuộc cái gì là thật sự, rốt cuộc cái gì là giả?"
Những chi tiết này và chuyện hòa thượng trợ giúp không ngừng giao thoa trong óc, Lý Hỏa Vượng cảm giác đầu đau muốn nứt ra.
“Bành Chất, hãy kiềm chế thiên tính của ngươi, ta có thể làm được, ngươi nhất định cũng có thể! Đừng đoán nữa, đừng hoài nghi nữa! Chúng ta có thể đấu thắng người kia!"
Lão hòa thượng bắt lấy hai cánh tay của Lý Hỏa Vượng, sốt ruột lắc.
“Mau phấn chấn lên, ngươi nhìn những người truy sát chúng ta đi, đều là người tu Tiên kia giở trò!”
“Chỉ cần trảm hai thi chúng ta là hắn sẽ hoàn toàn thành Tiên! Cho nên hiện tại chúng ta là châu chấu trên một sợi dây, không thể để mưu kế của hắn thành công!”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển, ổn định tâm thần hỗn loạn, cắn răng quay đầu chất vấn hòa thượng:
"Hòa thượng! Ngươi ...”
“Coi chừng!” Hòa thượng nhanh chóng kéo Lý Hỏa Vượng, lại một mũi tên nỏ mang theo móc câu cắt vài sợi tóc của cậu, lướt nhanh qua.
“Đã lúc này rồi còn hỏi gì nữa, chờ chúng ta rời khỏi đây rồi từ từ nói chuyện! Ngươi nhìn xem bên ngoài toàn là kẻ địch!”
Lý Hỏa Vượng quay đầu nhìn qua, phát hiện đốm đen nhỏ ở phương xa đã không còn là đốm đen, mà là biến thành đoàn người cưỡi ngựa và lạc đà.
Trên mặt một số người đeo mặt nạ bằng gỗ kinh dị, răng nanh mọc ra ngoài miệng, mấp máy giống như hải quỳ.
Lý Hỏa Vượng nhận thức bọn họ, bọn họ là đám người Khiêu Na Hí.
Nếu chỉ có bọn họ thì không sao, cố tình còn có rất nhiều thổ phỉ đi theo.
Những thổ phỉ bịt mặt, trong mắt tràn ngập địch ý, giơ cao các loại vũ khí, liên tục la hét như xua dê chạy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận