Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 338: Chợ phiên (4)

Ngày mai phải lên đường rồi, mình không thể vì một số chuyện vụn vặt này mà quấy rầy tâm trạng tốt của Bạch Linh Miểu.
Về phần sự nghi ngờ đối với Tôn Bảo Lộc, cậu cũng giấu nó đi.
Để tránh Bạch Linh Miểu lén nhìn trộm những thứ khiến người ta kiếp sợ kia, Lý Hỏa Vượng sau đó đã đưa Bạch Linh Miểu rời xa những nơi đó, có điều vì như vậy nên lộ trình đi dạo trong chợ của hai người rất có hạn.
Sau đó, không ít người Thanh Khâu nhìn thấy một người què dẫn một người mù đi dạo loanh quanh một chỗ hết lần này đến lần khác trong chợ, nhưng lời nói trong miệng của người què kia lại luôn khác nhau.
Dưới sự mô tả sống động của Lý Hỏa Vượng, Bạch Linh Miểu bị che kín mắt đã nhìn thấy một phiên chợ thú vị hơn nhiều so với hiện thực.
Hai người đi dạo loanh quanh hết một ngày trời, đến khi mặt trời dần xuống núi, sắc trời tối dần, nhiệt độ cũng bắt đầu chuyển lạnh.
"Miểu Miểu, trời sắp tối rồi, chúng ta nên trở về thôi.” Lý Hỏa Vượng giơ tay cởi dây ruy băng trên mặt Bạch Linh Miểu.
Hàng lông mi trắng dài của Bạch Linh Miểu chớp chớp, mang theo mấy phần mong đợi nhìn xung quanh, nhưng cô ấy lại thất vọng phát hiện ra mình không nhìn thấy những cảnh đặc sắc sống động như trong lời nói của Lý Hỏa Vượng.
“Trời đã tối, người ta đóng hàng quán cũng là chuyện bình thường, vậy nên chúng ta cũng trở về đi.” Lý Hỏa Vượng dịu dàng giải thích với người bên cạnh.
Bạch Linh Miểu ngẩng đầu nhìn sắc trời, gật gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi, ngày hôm nay thật sự thú vị.”
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Bạch Linh Miểu, Lý Hỏa Vượng cảm thấy có chút đau lòng, như vậy đã thỏa mãn rồi sao?
"Lý sư huynh, huynh xem Màn Thầu đi theo chúng ta kìa.”
Lý Hỏa Vượng nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang dùng tay gãi cằm của Màn Thầu, nói: “Đừng xoa nữa, con chó rất bẩn.”
"Không, Màn Thầu rất sạch sẽ, mỗi khi có sông, nó đều nhảy xuống tắm rửa đấy.”
Nhìn Bạch Linh Miểu không biết gì cùng với Màn Thầu cũng không biết gì, Lý Hỏa Vượng cuối cùng không nói gì nữa, chống nạng khập khiễng đi về.
Thấy vậy, Bạch Linh Miểu vội vàng bỏ Màn Thầu xuống, đỡ lấy Lý Hỏa Vượng, dựa sát người cậu, giúp cậu gánh vác một phần trọng lượng.
“Gâu!” Màn Thầu sủa một tiếng, thè lưỡi vẫy vẫy đuôi, di chuyển quanh người Lý Hỏa Vương và Bạch Linh Miểu.
Bầu không khí yên tĩnh không kéo dài được bao lâu, Lý Hỏa Vượng và Bạch Linh Miểu nhanh chóng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên con phố vắng vẻ, đó là Tôn Bảo Lộc đang lùa mười mấy con dê.
Sau khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng, cậu ấy rõ ràng rất vui mừng, lùa dê lên chào đón.
"Lý sư huynh, huynh xem những con dê này béo tốt biết bao. Đệ đã chọn cả ngày trời mới có thể chọn ra được những con dê tốt như vậy đấy.”
"Đúng rồi, Bạch sư muội, đây là tiền ta mua dê còn thừa."
Lý Hỏa Vượng quan sát đánh giá Tôn Bảo Lộc vẫn không có gì bất thường kia một lượt, nói một cách bình tĩnh như chưa phát hiện ra điều gì: "Nếu vậy thì hãy đuổi dê về đi, ngày mai chúng ta có thể lên đường rồi, đi nhanh một chút, đệ cũng có thể mau chóng đoàn tụ với người nhà.”
“Ừ!” Tôn Bảo Lộc không phát hiện ra vẻ mặt của Lý Hỏa Vượng có gì không đúng, xoay người bắt đầu lùa dê đi.
Suốt dọc đường không nói gì, sau khi đến lều trọ, Tôn Bảo Lộc nắm bắt thời gian, nghiêm túc lùa những con dê này đến bên xe bò.
Cậu ấy khoe khoang một hồi với Triệu Ngũ đang trông xe, khoe dê mình chọn tốt như thế nào, bản thân lại mặc cả thế nào để được giá thấp nhất.
"Lão Tôn, chẳng phải sắp đến nhà rồi sao, có đến mức phải vui vẻ đến như vậy không?” Triệu Ngũ đang ăn bánh bột ngô, kinh ngạc nhìn Tôn Bảo Lộc bị ngắt lời trước mặt, trong ấn tượng của hắn, cậu ấy không phải là người như vậy.
"Ta thật sự rất khó hiểu, thân thể của huynh không giống bọn ta, không có vấn đề gì cả, tên Lại Tử Đầu kia tại sao lại muốn bắt huynh chứ?”
Sắc mặt Tôn Bảo Lộ cứng đờ, khẽ kéo lấy ống tay áo mình: “Lại Tử Đầu bắt người nào cần lý do gì chứ, dê ở đây hết rồi, huynh đếm lại số lượng một chút, đây là thức ăn của chúng ta sau này, chú ý một chút.”
Có được lời đồng ý của Triệu Ngũ, Tôn Bảo Lộc xoay người rời khỏi xe ngựa, đi về phía chỗ ở của mình.
Ngay khi trên khuôn mặt cậu ấy không tự chủ được mà nở nụ cười, bắt đầu tưởng tượng đến việc mình sẽ gặp lại người nhà sau bao ngày xa cách, bước chân nhanh nhẹn đột nhiên dừng lại.
Tôn Bảo Lộc nhìn Lý Hỏa Vượng đang dựa lưng vào cột gỗ trước mặt. Ánh mắt mà đối phương nhìn mình có chút không đúng.
"Lý sư huynh? Tìm đệ có chuyện gì sao?” Trong giọng nói của Tôn Bảo Lộc mang theo chút thận trọng mà hỏi.
Lý Hỏa Vượng hất cằm lên, lại kẹp nạng dưới nách mình, tập tễnh đi về phía bên đó: “Đi, hai chúng ta nói chuyện.”
Tôn Bảo Lộc đứng tại chỗ với vẻ mặt thấp thỏm, do dự một lúc, cuối cùng cũng bắt đầu bước chân theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận