Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 244: Lừa đảo (2)

Khương Anh Tử nhìn tất cả phát sinh ở trước mắt, thoạt nhìn có chút hoảng loạn, dường như đang suy nghĩ cái gì.
"Ha ha ha! Hay! Giết hay lắm!” Nhị Bính biến thành gậy người cười to.
Giọng nói của Nhị Bính dẫn tới Lý Hỏa Vượng chú ý, cậu cũng cười theo, ném kiếm đi, xoay người lảo đảo đi tới.
Viên thuốc cầm máu chữa thương bị nhét vào miệng của Nhị Bính, Lý Hỏa Vượng quay sang nói với Tiểu Mãn:
“Muội hãy lấy kim sang dược mua trên trấn lại đây.”
"Cái gì?" Tiểu Mãn cho rằng chính mình nghe lầm.
"Không nghe hiểu ta nói cái gì sao?! Lấy kim sang dược qua, mau!”
Chờ kim sang dược được đưa tới, Lý Hỏa Vượng cẩn thận rắc lên khúc ruột rơi khỏi bụng Nhị Bính.
Lý Hỏa Vượng lấy dụng cụ tra tấn đã bị máu nhuộm ướt giấu trong vạt áo ra, mở ra trước mặt Nhị Bính, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi nói hay không?”
Nhị Bính bỗng thấy sửng sốt: “Ngươi có hỏi ta cái gì sao?"
Tay phải mềm nhũn vì bị gãy xương của Nhị Bính bị lật lại, cái xẻng bằng sắt đâm vào kẽ móng tay cậy lên trên.
Liên tục cậy rớt năm móng tay, Lý Hỏa Vượng lại nhìn Nhị Bính, hô hấp trầm trọng tiếp tục hỏi: "Ngươi nói hay không?”
"Rốt cuộc ngươi muốn ta nói cái gì?"
"Ngươi nói hay không!” Trong mắt Lý Hỏa Vượng mang theo âm độc vươn cánh tay cụt ra, đầu ngón tay cứng rắn đâm vào hốc mắt của Nhị Bính.
Cùng với tiếng hét thảm của Nhị Bính, tròng mắt còn lăn bị Lý Hỏa Vượng cứng rắn bóp nát:
“Bà nội nó, rốt cuộc có chịu nói không?!”
"Lý sư huynh, không sao chứ?" Bạch Linh Miểu mang theo một chút khiếp đảm đến gần.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi đứng lên, xoay người lại nhìn về hướng Bạch Linh Miểu, nhẹ giọng dịu dàng nói:
“Huynh không sao, muội xem người khác giùm huynh, nếu bị thương quá nặng nhớ dùng Khiêu Đại Thần chữa cho họ.”
Bạch Linh Miểu rời đi, Lý Hỏa Vượng đạp lên ruột rơi ngoài đất của Nhị Bính, miệng lại thốt ra giọng nói tràn ngập hận thù và hung hăng:
“Có nói không hả?!”
Lý Hỏa Vượng không bắt Nhị Bính nói ra cái gì, chỉ đơn thuần muốn trả thù đối phương, cục diện như hiện tại đều là lỗi của ả, Nhị Bính nhất định phải trả giá đắt.
Lúc trước Lý Hỏa Vượng nhờ người rèn tạo dụng cụ tra tấn, bình thường chỉ dùng vài loại, một số khác ít khi dùng.
Nhưng giờ thì rốt cuộc dùng đến chúng nó.
Từng món đồ dính máu, Nhị Bính cũng từ một mỹ nữ quyến rũ biến thành cột người máu me bê bết.
Đau đớn sâu tận xương khiến Nhị Bính xỉu rồi tỉnh lại mấy lần.
Nhưng dù Nhị Bính bị hành hạ nặng cỡ nào cũng không van xin Lý Hỏa Vượng.
Nhị Bính máu thịt nát bấy dùng một con mắt còn sót lại nhìn Lý Hỏa Vượng càng điên dại, đáy mắt lộ ra một chút ý cười, ả cười, cười càng lớn tiếng.
Lý Hỏa Vượng càng hành hạ Nhị Bính thì ả cười càng to.
Nhìn Nhị Bính yếu ớt, Lý Hỏa Vượng hô hấp dồn dập hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, giơ trường kiếm nhắm ngay ngực của ả.
“Lý Hỏa Vượng, chờ đã, ngươi có thể hỏi ả ta một chuyện giúp ta không?”
Giọng nói đột ngột khiến Lý Hỏa Vượng dừng lại, cậu ngoái đầu, phát hiện không phải giọng của sư huynh muội mà là ảo giác của mình, Khương Anh Tử.
Thoạt nhìn biểu cảm của Khương Anh Tử phi thường giãy giụa, dường như đang e ngại cái gì, lại giống như mong đợi cái gì.
"Ngươi có thể hỏi ả giùm ta là trận đồ sát bốn năm trước phải chăng do Tọa Vong Đạo làm?”
Lý Hỏa Vượng không kịp suy nghĩ về khác lạ của ảo giác, tin tức từ Khương Anh Tử khiến cậu rung động.
Lý Hỏa Vượng con ngươi co rút, một vài phỏng đoán kỳ lạ nổ tung trong óc cậu.
Khi Lý Hỏa Vượng hỏi Nhị Bính về thắc mắc của Khương Anh Tử thì ả cười to bảo:
"Ha ha ha! Thật sự không phải ngươi giết sao? Tự tin lên, ngươi chính là Tâm Tố, giết mấy vạn người dễ như chơi.”
Nhị Bính vừa dứt lời, con mắt sót lại bị hoàn toàn bóp nát.
"Là các ngươi làm! Trận đồ sát bốn năm trước là các ngươi làm! Các ngươi giá họa chuyện này cho ta!”
Khi Lý Hỏa Vượng rống to, Khương Anh Tử ở bên cạnh thân thể lảo đảo, nàng khóc.
Khương Anh Tử kéo thân thể đầy rẫy vết thương đến gần Lý Hỏa Vượng:
“Lý Hỏa Vượng, ta sai rồi, là Tọa Vong Đạo giết cả nhà ta chứ không phải ngươi, chúng ta đều bị chúng nó lừa."
Không đợi Lý Hỏa Vượng nói cái gì, Khương Anh Tử lau nước mắt nói:
"Lý Hỏa Vượng, ta biết hiện tại nêu yêu cầu thì hơi được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng có thể báo thù giúp nhà của ta được không? Nếu ngươi giúp ta, ta sẽ cho ngươi biết thông tin cực kỳ quan trọng với ngươi.”
Lý Hỏa Vượng đang định đặt câu hỏi, nhưng lập tức tỉnh táo lại:
“Ta nói chuyện với ảo giác làm gì?”
"Ta là ảo giác, hòa thượng cũng là ảo giác, nhưng Đan Dương Tử thì không phải! Hắn là thật!"
“Các trưởng lão của Áo Cảnh Giáo sớm bị người của Tọa Vong Đạo hoán đổi, ngươi bị bọn họ lừa! Bọn họ căn bản không thể giải quyết Đan Dương Tử giúp ngươi, chẳng qua giấu sâu hơn, tính cách của ngươi vẫn bị Đan Dương Tử ảnh hưởng!"
Anh Tử vừa dứt lời, thân thể tàn phá dần biến mất:
"Xin lỗi ... ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận