Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 786: Bồ Tát (1)

Đợi sau khi kết thúc, Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn xuống chính mình trong giếng.
Ban đầu, bản thân mình bị lột da đã rất đáng sợ rồi, bây giờ có thêm sự gia nhập của Lý Tuế lại càng trở nên đáng sợ hơn.
Bản thân hiện tại giống như một kẻ mập cưỡng ép mặc vào một bộ quần áo không thuộc về mình, chỉ có điều mình là bộ y phục mà Lý Tuế chính là tên mập.
Hơn nữa, trong tất cả các mạch máu bị lộ ra bên ngoài trên cơ thể mình hiện tại đều bị từng đường xúc tu màu đen chiếm cứ.
Trên thân thể máu thịt mơ hồ trương phình còn phủ từng tấm lưới đen lớn, cho dù biết thứ trước mặt này là mình nhưng Lý Hỏa Vượng cũng cảm thấy có chút kinh hoảng.
Lý Hỏa Vượng cố gắng thử đi vài bước, mở miệng nói với Lý Tuế: "Không cần phải nhét tất cả xúc tu vào bên trong, duỗi một số xúc tu dài ra ngoài một chút.”
Những chiếc xúc tu màu đen như măng xuân sau mưa, lần lượt xuyên rách qua lớp vảy máu vừa mới đông cứng lại của Lý Hỏa Vượng, ngoe nguẩy loạn xung quanh.
Tuy rằng thân thể vẫn lớn hơn một chút so với trước đó nhưng ít nhất cũng không đến mức phát phì, đi đứng hoạt động gì đó đều không bị ảnh hưởng.
Lý Hỏa Vượng nắm Tử Tuệ Kiếm trong tay khua nhanh trong không trung, mà xúc tu của Lý Tuế quấn lấy thanh kiếm tiền đồng, cầm phù lục ở bên cạnh giúp đỡ.
Dù sao hai người đã ngày đêm ở bên nhau lâu như vậy rồi, bây giờ lại trở lại cũng không quên gì, Lý Hỏa Vượng phát hiện như vậy quả thực là có thể.
Như vậy, không chỉ có thêm một người bên cạnh, mà thực lực bản thân còn tăng lên một chút, hơn nữa còn có thể che giấu thân phận, đừng nói là người khác nhìn thấy mình như vậy sẽ không nhận ra là Lý Hỏa Vượng mà ngay cả bản thân mình cũng không đoán ra dáng vẻ hiện tại là Lý Hỏa Vượng.
"Cha, nhưng chúng ta như vậy sẽ không mặc vừa y phục màu đỏ kia của cha nữa.”
"Không mặc được thì không mặc được, lát nữa chúng ta ra ngoài là sẽ đi giết người, mặc y phục dễ khiến người khác chú ý như vậy là sợ người khác không biết chúng ta là ai sao?”
Lý Hỏa Vượng tìm ra một chiếc chăn đầy bụi, sau khi phủi đại mấy lần, một tấm áo choàng rách nát đã được phủ lên trên người Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ẩn thân lẳng lặng đứng ở trên tán cây, lặng lẽ nhìn đội danh dự kéo dài vô tận ở phía xa.
Thái giám, thị vệ, cung nữ và hàng ngàn người muôn hình muôn vẻ kết thành một hàng dài, không thấy đầu không thấy đuôi.
Theo thông tin do Cơ Lâm cung cấp, hoàng thái hậu và trưởng công chúa mục tiêu của mình chắc chắn ở trong đội danh dự tráng lệ này.
Có điều, Lý Hỏa Vượng cũng hiểu rằng bây giờ không phải là cơ hội tốt để động thủ, đặc biệt là khi tạm thời không biết hai người đang ở trong chiếc xe ngựa sang trọng nào và không biết rằng đối phương đã mai phục bao nhiêu người trong đám đông.
Nếu đánh rắn động cỏ, hai người bọn họ lui về trong thâm cung, vậy thì có muốn hạ thủ sợ rằng không dễ làm.
Hoàng thái hậu của Đại Lương và trưởng công chúa của Đại Lương, thân phận cao quý như vậy, nếu muốn chỉ dựa vào sức lực của bản thân mình để giết chết bọn họ, phương pháp có tỷ lệ thành công cao nhất chắc chắn là đánh úp.
Hơn nữa, nếu như đánh lén không thành, đến lúc đó có lấy cứng chọi cứng cũng không muộn.
"Tuế Tuế, chúng ta đi.” Lý Tuế đang cùng ẩn thân với Lý Hỏa Vượng, ngoe nguẩy những chiếc xúc tu trong suốt kia, từ từ nhô ra khỏi cơ thể của Lý Hỏa Vượng, quấn vào cành cây bên cạnh.
Cùng với việc xúc tu hơi dùng lực, cơ thể của Lý Hỏa Vượng nhảy từ tán cây này sang tán cây khác.
Lý Hỏa Vương ở phía xa xa, chậm rãi tiến về phía trước theo đội danh dự trang nghiêm kia.
Vào thời khắc quan trọng hiện tại, ngôi miếu mà hoàng thái hậu và trưởng công chúa muốn tế bái Bồ Tát đương nhiên không thể cách quá xa Thượng Kinh, chỉ đi theo mười mấy cây số, Lý Hỏa Vượng đã nhìn thấy trên đỉnh núi được bao quanh bởi mây mù phía xa xa, một vị Bồ Tát tay cầm bình ngọc bảo được xây dựa vào núi, đứng ở đó trông vô cùng chấn động.
Lý Hỏa Vượng không biết đây là Bồ Tát nào, chỉ là Bồ Tát ở Đại Lương không giống như trong ấn tượng của Lý Hỏa Vượng, Bồ tát ở Đại Lương vậy mà lại là đàn ông.
Nam Bồ Tát thân hình to lớn như núi, một tay cầm bình ngọc, tay kia khẽ chắp Phật ấn, dùng ánh mắt từ bi phổ độ chúng sinh kia nhìn mọi thứ trước mắt.
"Đi! Chúng ta đến miếu trước.” Lý Hỏa Vượng gia tăng tốc độ, đến ngôi miếu trang nghiêm trước mặt Bồ Tát kia trước đội danh dự một bước.
Nơi có thể có tượng Bồ Tát lớn như vậy đương nhiên không thể là ngôi miếu nhỏ gì, mấy chục mẫu đất trước mặt Bồ Tát đều thuộc về một ngôi miếu tự.
Tự viện trong rừng cây xanh, tường viện màu vàng hơi đỏ, mái điện màu xanh xám, còn có hương hỏa của khách hành hương kia cùng với tiếng chuông thâm trầm mà xa xăm khiến cả ngôi miếu tự hiện lên vô cùng trang nghiêm và linh thiêng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận