Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 223: Lục lâm (2)

Áp tiêu kiếm tiền trừ làm tiền dằn túi đi đường, cũng có thể gửi cho Tĩnh Tâm sư thái.
Tuy sư thái chỉ thuận miệng nhắc ba vạn lượng hoàng kim, nhưng đối phương tặng quà lớn như vậy, nếu cậu không trả lại đôi chút thì hơi kỳ cục.
Lý Hỏa Vượng không muốn nợ người khác, càng không muốn nợ người duy nhất từng giúp mình.
Khi Lý Hỏa Vượng hỏi Triệu Tần, ông đồng ý ngay:
“Được, Lý lão đệ muốn vào nghề thì ta sẽ làm người bảo đảm! Chỉ cần ngươi cầm thư bảo đảm của ta, đi bất cứ tiêu cục nào nhận đơn tiêu đều được hết!”
Sau khi hứa hẹn xong, Triệu Tần lại bắt đầu thủ thỉ khuyên nhủ:
“Nhưng mà lão đệ, áp tiêu không phải chuyện dễ, các tiêu sư của tiêu cục có câu luôn mang bên miệng là ‘ba phần bảo bình an’.”
“Cái gọi là ‘ba phần bảo bình an’ tức là trên mặt ba phần nụ cười, làm chuyện gì đều nhường ba phần lý, trên bàn uống ba phần rượu.”
"Người ngoài nghề cho rằng tiêu sư có thể áp tiêu dựa vào là vũ lực cao cường, thật ra chỉ nói đúng một nửa, hơn một nửa khác là trên đường móc nối quan hệ, phiền phức vô cùng."
Mặt Triệu Tần đỏ rực lại bưng rượu lên nửa đầu uống, ngay sau đó vung mạnh tay.
"Lý lão đệ, nếu ngươi thật sự thiếu bạc cứ nói một câu, muốn bao nhiêu ta đều cho!”
Đối phương nói rất dứt khoát, nhưng Lý Hỏa Vượng biết không thể tin là thật.
Cái gì đều là có giá trị, đúng là cậu đã cứu thê tử của đối phương, nhưng không chữa lành hoàn toàn, chỉ là chuyển biến tốt đẹp mà thôi.
Cậu muốn cuốn kiếm phổ, nhờ đối phương đưa vào nghề tiêu đều có thể, nhưng nếu bắt đối phương khuynh gia bại sản thì quá đáng.
"Triệu tiêu đầu khách khí, ta cảm thấy tự lực cánh sinh tốt hơn.”
Sau vài lần đùn đẩy, Triệu Tần thở dài một hơi: “Cũng thế, nếu Lý lão đệ khăng khăng như vậy thì thôi, ngày mai ngươi đến tiêu cục, ta dạy cho lão đệ ám hiệu miệng.”
“Ám hiệu miệng? Là gì?”
“Ám hiệu miệng là tiếng lóng giang hồ, gặp cướp đường hay sơn tặc thì phải đáp đúng ám hiệu.”
"Thì ra là vậy." Lý Hỏa Vượng bưng ly rượu, lòng máy động nhất thời nhớ đến cái gì: “Triệu tiêu đầu, câu tịnh kiên tử, súy cá mạn là có ý gì?"
Đây là lời đám thủy tặc trên hồ đã nói với Lý Hỏa Vượng, bây giờ ngẫm lại nó là ám hiệu miệng.
Triệu Tần giải thích rằng:
"Tịnh kiên tử ý là huynh đệ, súy cá mạng là kêu ngươi báo danh hiệu.”
“Vậy nếu không nói khớp ám hiệu thì sao?”
“Nếu không khớp ám hiệu tức là người ngoài, đa số Kháng Hắc Kỳ sẽ trực tiếp xuống tay.”
"Thì ra là vậy ... " Lý Hỏa Vượng cầm đũa lên, ra chiều đăm chiêu.
Cẩu Oa ở một bên mở miệng nói chen vào: "Tổng tiêu đầu, thật ra không khớp ám hiệu cũng được, đám sâu mọt nhỏ đó cũng chăng gợi lên sóng gió gì được, làm thịt sạch sẽ là xong.”
“Sâu mọt nhỏ?” Triệu Tần tỏ vẻ khinh thường lời của Cẩu Oa.
"Ngươi thật sự cho rằng tất cả cướp đường, sơn tặc đều là một đám ác nhân tùy tiện tụ tập lại cướp bóc sao? Nước trong đó rất sâu!”
Câu này gợi lên hứng thú của Lý Hỏa Vượng:
“Xin Triệu tiêu đầu hãy nói tỉ mỉ hơn.”
Lý Hỏa Vượng từ Thanh Phong Quan đến hiện tại, trong mấy tháng ngắn ngủi đã đụng phải hai nhóm cướp đường.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra có lẽ về sau còn sẽ gặp nhiều nữa, cần hiểu rõ hơn về khía cạnh này.
Tiêu sư quanh năm áp tải chắc chắn hiểu rõ về mặt này.
"Lão phu thừa nhận, một ít lưu phỉ xác thực không có thực lực, nhưng trong lục lâm không chỉ có Kháng Hắc Kỳ bọn họ, cũng có thực lực lớn nhỏ khác nữa.”
“Không nói tới chuột lớn nhỏ trên Đông Ất Sơn, Nam Bá Thiên ở Tây Đại Hoang, đã có chút danh tiếng thì đều là có năng lực."
"Chiếm núi làm vua không chỉ là nói ngoài miệng, mấy nghìn huynh đệ tốt dưới tay có đầy.”
Triệu Tần uống một ngụm rượu, lại nói tiếp: "Mấu chốt là có một câu gọi là nuôi phỉ tự lập, sau lưng bọn họ chưa chắc không có quan hệ với quan trên.”
“Đừng nhìn bọn họ hiện tại là phỉ, lỡ ngày nào đó được chiêu an thì bọn họ sẽ đổi từ đen sang trắng.”
“Nhiều quan hệ như vậy, ngươi có tìm hiểu rõ ràng hết được không? Nếu ngươi không khớp ám hiệu với hang ổ của họ mà muốn chạy tiêu? Chuyện gì đều phải giảng quy củ, quy củ của lục lâm vẫn là quy củ.”
Thế giới như giăng sương mù tùy theo giải thích của Triệu Tần, khiến Lý Hỏa Vượng xem rõ ràng một góc trong đó.
Lý Hỏa Vượng nhớ lại cảnh thủy tặc hiến tế, cậu châm chước một lát lại lần nữa mở miệng:
“Trong đám cướp đường này chắc có cao nhân biết dùng tà thuật tiên thuật chứ nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng bây giờ không sợ thổ phỉ bình thường, nhưng thế giới này chưa bao giờ bình thường.
Ngay cả một đám thủy tặc nhỏ trong bãi lau sậy đó đều biết lợi dụng Đại Thiên Lục không biết lấy từ đâu ra tai họa một phương.
Đám sơn tặc quy mô to hơn khó bảo đảm sẽ không có càng lợi hại.
Lời này vừa thốt ra, không khí trên bàn rượu thoáng chốc lạnh tanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận