Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 177: Trên đường đi

“Thiên Thư, Đạo Linh, Hồ Lô.”
Trong An Từ Am, Lý Hỏa Vượng kiểm kê lại thứ lúc trước nhờ ni cô bảo quản.
Nếu muốn đi tìm Áo Cảnh Giáo thì mấy thứ này và di thư tự nhiên không thể đặt ở đây, không chừng trên đường đi sẽ cần dùng.
Giờ này khắc này đối với Lý Hỏa Vượng cảm giác như nằm mơ, không ngờ còn có biện pháp giải quyết Đan Dương Tử, dù cho biện pháp này rất có thể phi thường nhỏ bé.
Lý Hỏa Vượng đang định cầm mấy thứ này rời đi thì phát hiện đồ vật có chút thay đổi.
"Đây là ... Dấu răng?" Lý Hỏa Vượng dùng tay vuốt một góc Thiên Thư, nghi hoặc nhìn Diệu Tâm ở bên cạnh mình.
Ni cô mập đang nhai ngồm ngoàm thoáng chốc chột dạ nhìn lên xà nhà.
“Diệu Tâm sư phụ, ngài gặm để lại dấu răng rồi có hiểu Thiên Thư là cái gì không? Nói thật ra nếu sư phụ giúp ta hiểu được nó thì ta ngược lại cảm ơn nữa.”
“Không, không phải ta cắn, ngay từ đầu nó đã in dấu răng rồi, An Từ Am chúng ta giúp ngươi nhiều như vậy, ngươi không được vu oan cho người tốt!”
Nhìn kỹ xảo nói dối vụng về của đối phương, Lý Hỏa Vượng có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
Ngay sau đó cậu lại cầm lấy Hồ Lô lắc nhẹ, trống rỗng, một viên Dương Thọ Đan trong Hồ Lô cũng biến mất, Lý Hỏa Vượng lại liếc qua ni cô mập.
Ni cô vùi đầu vào thực vật ăn lấy ăn để.
Không biết tại sao, tuy rằng bị trộm đồ nhưng Lý Hỏa Vượng không hề bất ngờ.
Không hiểu sao lúc trước cậu đưa mấy thứ này cho đám ni cô quen thói tham lam này giữ giùm, cậu nên sớm đoán được sẽ có kết cục như vậy.
Lý Hỏa Vượng cầm ba món đồ vác lên người, trên mặt mang theo một chút bất đắc dĩ vỗ nhẹ thịt mỡ của ni cô mập.
“Diệu Tâm sư phụ, có duyên sẽ gặp lại."
Lý Hỏa Vượng xoay người đi ra cửa, mới tới cửa cậu bỗng dừng lại, quay đầu nhìn ni cô ở sau lưng.
Cậu vừa quay đầu liền trông thấy ni cô nhìn lén mình lập tức gục mặt vào thức ăn.
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng chậm rãi đi đến trước mặt mình, hé môi định nói chuyện, Diệu Tâm giành lên tiếng trước, ngữ khí cực kỳ thản nhiên.
"Thứ kia bị ta ăn, mùi vị không ngon, ngươi có giỏi thì đi mách với sư thái đi!”
Nhìn bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi nóng của ni cô, Lý Hỏa Vượng cười nói:
“Đừng xem ta hẹp hòi như vậy, ta quay về là muốn hỏi ngươi chút chuyện, ngươi biết Áo Cảnh Giáo không?”
Diệu Tâm nhai cặn thức ăn trong miệng, biểu cảm hoang mang nói:
“Chẳng phải ta đã nói cho ngươi Thập Tự Tự của Áo Cảnh Giáo ở trong núi lớn phía tây à? Đã kể rõ từng tấc đất nơi đó rồi còn gì, tự ngươi đi tìm đi.”
Lý Hỏa Vượng lắc đầu, nói:
“Ta không hỏi địa chỉ, ta muốn hỏi ngươi Áo Cảnh Giáo là giáo phái như thế nào? Bối cảnh của bọn họ xung quanh thế nào? Người trong đó ra sao?”
Diệu Tâm khuôn mặt tròn trịa nghe câu hỏi thì ngũ quan nhăn nhúm lại với nhau giống như bánh bao.
“Ngươi có Đại Thiên Lục mà không biết mấy thứ đó là cái gì? Nói đơn giản thì bọn họ là một đám quái nhân."
"Quái nhân? Có quái hơn các người không? Ha ha ha." Lý Hỏa Vượng nói đến đây không kiềm được cười ra thành tiếng.
Trên mặt Diệu Tâm lộ ra một chút bất mãn:
“Không giỡn với ngươi! Đám người đó cực kỳ quái, ngươi đã sử dụng Đại Thiên Lục thì chắc cũng hiểu đôi chút về công pháp mà bọn họ tu luyện.”
"Đám người này không đả tọa cũng không niệm kinh, cũng không tu luyện công pháp giống như người khác, bọn họ thích hành hạ chính mình, nói là làm như vậy có thể lấy lòng Cổ Thần của họ.”
“Cổ Thần? Không phải là Ba Hủy sao? Hay thứ đó có hai cái tên?” Lý Hỏa Vượng hơi bất ngờ với cái gọi là tên vị thần của đối phương.
“Mặc kệ bọn họ gọi là gì, dù sao đám người đó thích đội mũ cao, còn khoác áo rộng, đều là vì che lấp vết thương trên người, lần trước ta nhìn thấy một người thậm chí không có da.”
“Tuy sư thái cho ngươi một bức thư da người, nhưng chưa chắc bọn họ sẽ nể mặt sư thái, ngươi hãy cẩn thận chút, chúng ta và bên họ có xích mích.”
Lý Hỏa Vượng vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ thật sự hỏi ra một ít chi tiết.
"Có xích mích gì vậy?”
“Thì tại vì nhi tử của sư thái, bọn họ cũng thích bắt Tâm Tố, không biết để làm gì nữa, tóm lại sau khi nhi tử bị cướp thì sư thái hoàn toàn nổi điên.”
Diệu Tâm nói xong lời này thì nhìn Lý Hỏa Vượng từ trên xuống dưới, vừa lắc đầu vừa tiếc nuối chép miệng:
“Chậc chậc, suýt quên ngươi cũng là Tâm Tố, ngươi mà đi là nguy hiểm đây.”
“Sư tỷ nghĩ ta muốn lắm sao? Vấn đề là ta phải có sự lựa chọn khác đã.”
Lý Hỏa Vượng mang theo một chút cảm khái nói xong xoay người đi hướng sơn môn An Từ Am.
“Rõ ràng lúc viết di thư thì ta nhìn thấy trong lòng hắn tràn ngập muốn chết, sao thay đổi nhanh quá vậy? Vội vã đi tìm Áo Cảnh Giáo, phải chăng ai trong mấy người gảy lên tiếng lòng của hắn?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận