Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 1175: Trắng (1)

Mới rồi hắn luôn rối rắm về thân phận của mình, không rảnh suy nghĩ đến bọn họ, nếu nhóm người này đều là Tư Mệnh trong Bạch Ngọc Kinh, vậy còn những kẻ lúc trước là ai?
Tồn tại có thể uy hiếp đến nhiều Tư Mệnh như thế, trái tim Lý Hỏa Vượng thít chặt.
"Lý Hỏa Vượng, về nhà đi, nhanh chóng uống thuốc đi, có phải do gần đây anh không uống thuốc nên mới biến thành bộ dạng như vậy không?”
“Uống thuốc làm gì, hiện tại ta rốt cuộc nghĩ thông ta rốt cuộc là sao rồi! Ta phải suy nghĩ rõ ràng bọn họ rốt cuộc là gì, xem ra bọn họ đúng là Vu Nhi Thần!”
Lý Hỏa Vượng cảm giác mọi thứ đều xâu chuỗi lại, mang theo Dương Na rời khỏi phố đi bộ náo nhiệt này.
“Thùng thùng thùng, thùng thùng thùng.”
Tiếng trống có tiết tấu vang lên.
“Trang thượng thiên bàn thiên năng chuyển, trang thượng địa bàn địa năng toàn. Hạ hữu hắc ngư đà trứ địa, thượng hữu cương khí thác trứ thiên, hắc ngư đà địa địa năng động, cương khí thác thiên thiên năng chuyển. Tùy hậu tựu bả tinh đấu trang....."
Trong tiếng trống của Bạch Linh Miểu, nhang cắm ở bốn góc phòng bốc khói xoay nhanh quanh em bé sơ sinh yếu ớt nằm trên giường.
Tùy theo khói trắng chui vào mắt miệng mũi của em bé, Bạch Linh Miểu lấy kéo ra cắt lòng bàn tay trái của bé.
Bốn bàn tay gồng sức, khói trắng cuốn lấy thứ màu vàng hơi đặc sệt bị nặn ra khỏi bàn tay.
Tùy theo thứ mấp máy kia bị nặn ra, sắc mặt của em bé nhanh chóng hồng hào, không lâu sau bé cảm giác đau khóc ré lên.
Nghe tiếng khóc vang dội của em bé, ông già ở một bên kích động đến mức rơi nước mắt:
“Con của ta sống, nhà Lão Triệu này không bị tuyệt hậu!”
Ông già cảm động khóc mang theo già trẻ lớn bé nhà mình nằm sấp xuống đất dập đầu hướng Bạch Linh Miểu:
“Thánh Nữ đại nhân, ngài đã cứu mạng của nhà chúng ta! Vì đại nghiệp của Bạch Liên, ta quyên! Ta xin quyên hết!”
"Từ nay về sau, nhà chúng ta đều tin Bạch Liên!”
Bạch Linh Miểu ra khỏi sân, nhìn từng thùng vàng bạc bị Bạch Liên dán niêm phong, tín đồ Bạch Liên dùng xe một chân kéo đi.
"Như vậy có phải là không được tốt lắm?”
Bạch Linh Miểu vừa nói xong, trong đầu vang lên giọng của Nhị Thần:
“Đã lúc này rồi còn suy nghĩ tốt hay không? Ngẫm lại trước kia ông ta đã làm gì. Ngươi còn chữa trị cho, chứ nếu là ta, đối phó loài người này thì không chỉ lấy nhi tử của hắn làm Tiên Nhân Khiêu mà trực tiếp mang người xét nhà!"
Bạch Linh Miểu nhìn cái láng cho cháo miễn phí ở bên cạnh, đám ăn mày nâng bát húp cháo ừng ực, Bạch Linh Miểu không nói gì nữa.
Lúc này thiên hạ đại loạn, đã không thể quan tâm quá nhiều, có nhiều bạc như vậy mua lương thực có thể sống càng nhiều người.
Những ông chủ bủn xỉn chỉ biết giấu tiền trong nhà mốc meo, không mang đến chút tác dụng.
Hơn nữa hiện tại bởi vì đánh nhau, ít người trồng trọt, giá lương thực tăng vèo vèo.
Bạch Linh Miểu từng đi ngoài thành, nhìn tín đồ Bạch Liên cày cấy trong ruộng. Thấy Bạch Linh Miểu đến, quản sự đồng ruộng vội chạy tới quỳ cô.
“Tiểu tên là Tiền Thảo Thanh, kính chào Thánh Nữ đại nhân.”
“Hoa màu mọc tốt không?”
Trên khuôn mặt dính bùn của Tiền Thảo Thanh lộ ra một chút ngượng nghịu, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định nói thật.
“Thánh Nữ đại nhân, nói thật thì không được tốt lắm, thời gian thay đổi, mỗi ngày thiếu vài canh giờ, nông lịch hoàn toàn vô dụng, ta cũng không xem được thời gian.”
“Nếu chỉ có nhiêu đó cũng không sao, chủ yếu là thời tiết mấy năm nay không tốt.”
Lúc nghe đối phương nói, Bạch Linh Miểu nhìn mây trên trời, mây bay rất kỳ lạ, đôi khi tích tụ khi thì tản ra, giống như có cái gì ở bên trong đánh nhau vậy.
“Thời tiết hoặc là không có mưa, khô cằn, đổ mưa một cái là thành lũ. Thánh Nữ đại nhân, nói thật là ta trồng trọt hơn bốn mươi năm nhưng mùa màng trong thời gian này rất kỳ quái.”
“Bạch Liên thánh giáo chúng ta đông người, có thể dùng thay trâu, nhưng dù tiểu cố gắng cỡ nào thì thu hoạch chỉ bằng năm phần ngày xưa, những nơi khác còn kém hơn nữa.”
“Mấy chuyện đó không cần lo, thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên, Vô Sinh Lão Mẫu sẽ phù hộ chúng ta.”
Nghe lời này, nhìn thấy hoa sen trắng trên trán Bạch Linh Miểu hơi phát sáng, Tiền Thảo Thanh như nhặt được báu vật, hớn hở liên tục gật đầu, chạy về trồng trọt tiếp.
Đây là chủ ý của Bạch Linh Miểu, nếu một vài người ngộ tính không tốt, không học được thần thông thì đi cày ruộng.
Chỉ cần có thể góp một phần sức cho việc đánh bại Pháp Giáo, hiện tại tín đồ Bạch Liên có thể làm tất cả.
Bạch Liên Giáo đã bắt đầu vận chuyển, đảm đương hậu phương lớn cho Binh Gia các nước, mỗi người đều cố gắng hết sức tận dụng mọi thứ.
Việc này giúp rất nhiều cho cung cấp lương thảo cho Binh Gia, dù sao từ Đại Lương vận chuyển quân lương đến Tứ Tề, dọc đường đi người ngựa ăn uống e rằng khi đến nơi chẳng còn bao nhiêu lương thảo.
Nhưng lương thực thoạt trông tuy rằng đơn giản, muốn trồng tốt không phải chuyện dễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận