Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 263: Nam Thiên Môn

Nhưng mà vô luận hắn sử dụng thần thông gì đều vô dụng với bọn họ.
Đan Dương Tử gần như kiệt sức ngã dưới đất, hít thở dồn dập móc một mũi nhọn dài ra đâm vào hai lỗ tai trái phải của mình.
Nhưng cơn đau qua đi, những tiếng cười châm chọc chẳng những không có biến mất, ngược lại trở nên càng lớn.
"A a a!" Đan Dương Tử nhặt một tảng đá lên điên cuồng gõ vào đầu mình.
Ngay lúc này, trong đám người chậm rãi đi ra một người, cũng là người duy nhất không cười.
Đan Dương Tử nhận thức người kia, đó là đệ tử quan môn của hắn, Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt Đan Dương Tử, mỉm cười nhìn bộ dạng vô cùng thê thảm của hắn.
“Sư phụ, thân thể của đệ tử dùng tốt không?”
Đan Dương Tử nhìn Lý Hỏa Vượng ở trước mắt, trong mắt tràn ngập cực độ hận ý.
"Là ngươi, nghiệt đồ khi sư diệt tổ! Tất cả điều này đều tại ngươi làm!”
Đan Dương Tử gầm lên, giãy giụa đứng lên, cầm kiếm lao về phía Lý Hỏa Vượng.
Hai người giao thác, xuyên qua người nhau.
Đan Dương Tử kinh ngạc quay đầu lại, thấy Lý Hỏa Vượng mỉm cười nói:
"Xin sư phụ thứ lỗi, quên nói cho sư phụ, đệ tử hiện tại là ảo giác, ngươi không giết được ta."
Lý Hỏa Vượng chỉ hướng người xung quanh:
“Đúng rồi, ngươi chẳng những không giết được ta, cũng không giết được bọn họ, bọn họ cũng là ảo giác, sẽ luôn đi theo ngươi, mãi mãi và vĩnh viễn.”
Đan Dương Tử kinh khủng xoay qua nhìn những ảo giác xung quanh, những người này dần xúm lại.
Những khuôn mặt tươi cười giờ phút này giống như xếp thành một bức tường vây kín Đan Dương Tử, khiến hắn trốn không thoát, từng giây từng phút bị hành hạ.
“Chuyện ... chuyện này là sao?!” Đan Dương Tử giơ kiếm điên cuồng chém bốn phương.
Trước kia mặc kệ gặp phải bất cứ vấn đề gì, Đan Dương Tử vĩnh viễn đều là dùng cướp, lừa, trộm để giải quyết.
Cách đó rất hữu dụng, có thể giải quyết phần lớn vấn đề, nhưng mà hiện tại, thủ đoạn hắn dùng cả đời trở nên vô hiệu.
"Sư phụ, đây là Tâm Tố, nếu ngươi muốn thân thể này thì hãy hưởng thụ tất cả đi.”
Lý Hỏa Vượng nói đến đây cũng bắt đầu cười theo ảo giác xung quanh, trong tiếng cười đồng dạng tràn ngập xem thường và khinh miệt.
"Đúng rồi, sư phụ, nhớ kỹ nhất định phải chia sẻ với bản tôn, vui một mình không bằng cùng vui, ha ha ha!"
Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng tiểu nhân vật đắc chí, Đan Dương Tử tràn đầy ghen ghét nghiến răng ken két.
Đan Dương Tử ném mạnh trường kiếm:
“Ngươi nghĩ mình được như ý? Đừng nằm mơ, bản Đạo gia không Trảm Tam Thi! Chờ xem bản tôn tức giận sẽ bào chế tiểu tử nhà ngươi thế nào!”
Xoẹt!
Tất cả ảo giác thu lại tiếng cười, cùng nhìn qua.
Đan Dương Tử nâng lên tay phải, tát mặt mình:
"Ta không phải Đan Dương Tử! Ta là Lý Hỏa Vượng!"
Giây sau, người xung quanh dần biến mất, trên mặt của Đan Dương Tử dần lộ ra mờ mịt:
"Ta là ai?"
"Ta là Đan Dương Tử? Không, ta là Lý Hỏa Vượng?"
"Không, ta không phải Lý Hỏa Vượng, ta là Đan Dương Tử?"
"Cút! Đừng hòng muốn khiến ta ở lại chỗ này chịu tội! Ta là Đan Dương Tử! Ta không phải Lý Hỏa Vượng!"
"Cút! Ta là Lý Hỏa Vượng! Ta mới không phải Đan Dương Tử!"
Sau đó thanh niên cụt một tay này bắt đầu vùng vẫy.
Người xung quanh lúc thì hiện hình khi thì biến mất, hòa thượng thường xông tới nhưng rất nhanh biến mất.
Khi thanh niên cụt một tay thân thể ngã xuống đất giống như giòi mấp máy thì mây đen kéo tới, trên mây đen là Đan Dương Tử toàn thân đầy thịt dị dạng với Tiên nhứ quấn quanh.
Thoạt nhìn Đan Dương Tử hơi chật vật, trên người thiếu nhiều khí quan dị dạng, màu sắc hơi xám, dường như tốn nhiều công sức mới thoát khỏi Hỉ Thần được.
Đan Dương Tử chậm rãi hạ xuống, đi tới trước mặt thanh niên cụt một tay, bàn tay đầy xúc tu ngoắc nhẹ, thanh niên bay lên.
“Ngươi là ai?” Đan Dương Tử bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Thanh niên cụt một tay liều mạng giãy giụa thật lâu, rốt cuộc dần lắng xuống.
Thanh niên lại mở mắt ra nhìn Đan Dương Tử, bình tĩnh nói:
"Ta là Đan Dương Tử, Tam Thi đã trảm.”
Nghe lời này, quái vật ba đầu toàn thân mây đen quấn quanh trên mặt lộ ra vừa lòng.
Thân thể xấu xí buồn nôn kề sát, hút mạnh mặt của thanh niên cụt một tay.
Vài thứ bay ra từ thất khiếu của thanh niên cụt một tay, bay đến người Đan Dương Tử.
Thân thể thanh niên cụt một tay từ từ cứng ngắc, dần dần chết đi.
Mà lúc này Đan Dương Tử bỗng nhiên nở nụ cười, hắn rốt cuộc cảm giác được chút khiếm khuyết cuối cùng trong người được bổ sung đầy đủ.
"Bản Đạo gia rốt cuộc có thể thành Tiên! Ha ha ha!" Đan Dương Tử cuồng cười, hai tay giang rộng vọt lên chui vào một áng mây đen trên trời.
Càng bay càng cao trong tầng mây, Đan Dương Tử rất kích động. Bảy mươi bốn năm khổ sở đi một chuyến trần gian, Đan Dương Tử chưa bao giờ kích động như hôm nay.
Xuyên qua tầng mây, Đan Dương Tử tiếp tục không ngừng bay hướng Thiên Ngoại Thiên lấp lánh đàn sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận